Chương 9: Tục 2
Đích Vô Miên cầm một quyển sổ giao cho Đích Vô Tâm, “Đây là sư phụ điều tra ra hướng đi của mấy con hồ ly kia.”Đích Vô Tâm lật lật, “Còn thật biết tìm chỗ, đều là vương công tử đệ, này nếu thật được sủng, gϊếŧ yêu tinh, cũng không biết sẽ đưa tới bao nhiêu oán trách của vương công tử đệ.”
“Đó không phải chuyện của chúng ta, làm gọn gàng một chút, lại có ai biết là người của Đích Vô Môn làm. Hơn nữa, Đích Vô Môn chúng ta, không phải là trừ yêu sao, mắt thấy những yêu nghiệt này mê tâm trí của con người, còn có thể không để ý?”
Đích Vô Tâm cười cười, Đích Vô Môn trừ yêu hàng ma quảng cáo khắp kinh thành, tùy tiện một con yêu tinh chết trong lòng mọi người đều hiểu rõ là ai làm, chỉ sợ thật là gϊếŧ “Sủng yêu” của người khác dẫn đến xui xẻo, vẻn vẹn một cái Đích Vô Môn lại thế nào giữ được.”Ta biết, chẳng qua, trong danh sách tổng cộng có ba con, có trình tự sao?”
Đích Vô Miên nhìn xem, “Vẫn nên trước hết động thủ từ bạch phủ đi, dù sao không phải vương công tử đệ.”
Đích Vô Tâm gật đầu, thân thể nhảy một cái biến mất ở trong bóng đêm.
Bạch Lãng Ngữ ngón tay ở trên người nam tử bị gọi là Tiểu Bạch dạo chơi, động tác thuần thục đổi lấy thở dốc và rêи ɾỉ của người dưới thân.
“Tiểu Bạch, trận này, ngươi càng ngày càng mẫn cảm.” Bạch Lãng Ngữ khẽ cắn đầu nhũ dựng thẳng của Tiểu Bạch nói, “Nơi này cũng vậy, ta rõ ràng vẫn chưa động, nó liền đã đi ra hoan nghênh ta trước.”
Tiểu Bạch cố nén cảm giác ngứa ngáy từ động tác của Bạch Lãng Ngữ mang đến, hơi sẵng giọng, “Chán ghét. . . A, đau. . .”
Bạch Lãng Ngữ mỉm cười, bàn tay xoa lên cái mông co dãn của Tiểu Bạch, chợt nắm chặt, Tiểu Bạch “A” đem thân thể cong thành một vòng cung xinh đẹp, “Thật sự chán ghét sao? Dường như không phải.”
Bạch Lãng Ngữ tiến một bước hướng Tiểu Bạch phát động thế tấn công, đôi môi mềm mại từng tấc hôn làn da đã phát hồng của Tiểu Bạch, chậm rãi dời xuống, mãi đến Tiểu Bạch cảm thấy thứ mẫn cảm sưng lên của mình bị ấm áp ướŧ áŧ phủ lên.
“Đừng cử động, ” Bạch Lãng Ngữ hai tay khống chế thắt lưng người muốn trốn, “Phía dưới ngươi, đang vui sướиɠ rơi lệ a.”
Tiểu Bạch mặt đỏ lên, “Nhưng là, có người đang nhìn. . .”
“Ta biết, thấy đến thân thể đẹp như vậy, tốt nhất là để hắn thấy thèm.” Bạch Lãng Ngữ dửng dưng tiếp tục động tác của hắn.
Đích Vô Tâm bất đắc dĩ treo thân thể từ trên xà nhà nhìn xuống, “Vốn tính toán chờ các ngươi làm xong nói tiếp, không nghĩ tới . . .”
Bạch Lãng Ngữ tăng nhanh động tác, du͙© vọиɠ của Tiểu Bạch ra vào ở trong miệng hắn, rất nhanh, cơ bắp phía trong đùi hắn một trận co giật, chất nhầy màu ngà bắn vào trong miệng Bạch Lãng Ngữ, hắn “A” kêu lên, vô lực nằm sấp xuống, tựa vào trong vòng tay Bạch Lãng Ngữ.
Bạch Lãng Ngữ xoa xoa tàn dịch trên khóe miệng, ” Người Đích Vô Môn từ trước đây cứ không biết quy củ như vậy sao?”
“Ngươi biết ta là người của Đích Vô Môn?”
“Nói nhảm, bằng không liền là ngươi có hứng thú nhìn hồ ly cùng người làʍ t̠ìиɦ?”
Đích Vô Tâm lắc đầu cười, “Vốn dĩ ngươi đã biết, đã như vậy, vẫn là giao nó ra đây đi, người cùng yêu tinh không có kết quả tốt.”
Bạch Lãng Ngữ dùng tay áo tuyết trắng cẩn thận lau sạch vật bẩn giữa đùi Tiểu Bạch, “Là môn phong các ngươi quá bảo thủ, mà thôi mà thôi, ta không tính toán với ngươi, mau rời đi.”
Đích Vô Tâm nhìn động tác của Bạch Lãng Ngữ, “Xem ra ngươi là thật sự yêu nó, nhưng ngươi có biết nó chỉ là trầm mê nɧu͙© ɖu͙© quấn ngươi vẫn là yêu ngươi như ngươi?”
Bạch Lãng Ngữ đứng lên, không còn là biểu tình bất cần đời, “Ta biết, ta biết tình cảm của Tiểu Bạch, ngược lại ngươi, khiến ta hoài nghi.”
Đích Vô Tâm nhún nhún vai, “Thôi, hiện nay ngươi vẫn là trầm mê ở trong thân thể của hắn, có một ngày ngươi ngán, sẽ tự hiểu ta đúng.”
Sau khi Tiểu Bạch ổn định hơi thở, đem khuôn mặt từ trong tay áo Bạch Lãng Ngữ nâng lên, “Hôm nay ngươi vẫn nên trước hết đi đi, ta dù không có năng lực gϊếŧ ngươi, lưỡng bại câu thương vẫn làm được, đầu tháng sau chúng ta gặp trên miếu cũ đi, đến lúc đó tiếp tục làm kết thúc thế nào.”
Đích Vô Tâm suy nghĩ một chút, “Sư phụ chắc chắn trách rằng kéo lâu, nhưng vẫn là lúc đó gặp đi, ta hiện tại muốn đi, các ngươi tiếp tục.”
“Chờ một chút, ” Tiểu Bạch gọi hắn lại, “Nếu biết ta, lẽ nào ngươi cũng biết…”
“Ừ, các sư đệ của ngươi, ta đang muốn đi tìm bọn họ, không bằng đều định ngày kia, Đích Vô Môn sẽ ở ngày đó chờ các ngươi đến, tốt nhất không cần nuốt lời.”
Tiểu Bạch cười gật đầu, “Yêu tinh tuy là xảo quyệt, nhưng chuyện đáp ứng người khác sẽ không đổi ý.”
Bạch Lãng Ngữ vốn còn muốn nói gì, nhưng mà nháy mắt một cái, Đích Vô Tâm liền biến mất, hắn đột nhiên cảm thấy hầu kết mình ngứa ngáy, Tiểu Bạch dùng đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếʍ nơi đó, hắn nói, “Đừng lo, ” sau đó chủ động dùng đầu ngón tay trêu đùa chỗ mẫn cảm của Bạch Lãng Ngữ, mãi đến đôi mắt hắn phủ lên du͙© vọиɠ sâu sắc, mới cười cùng hắn ôm nhau lên giường.
Sáng nay hưởng lạc đúng lúc, ngày mai cực khổ ngày mai gánh.
Đây là câu cửa miệng của Tiểu Bạch.
…
“Ngốc B.” Tiểu tam tử hết sức học đại thiếu gia Bạch Lãng Ngữ đến mắng những người nhìn trộm từ bạch phủ bên ngoài.
Không phải là đại thiếu gia anh tuấn phóng khoáng, thiếu phu nhân đẹp như thiên tiên sao, cũng không phải không để người thấy, phí mỗi ngày chen ở ngoài tường viện nhìn vào trong, còn để lại số lượng không ít máu mũi, một bãi lại một bãi, hại quan phủ luôn cho là nơi này xảy ra huyết án.
Hôm nay người càng nhiều, ai kêu thành vương gia mang theo vợ mình đến, nói là vợ, thật ra là nam nhân ni, mấy ngày trước hoàng thượng hạ một mật chỉ, nói là chuẩn cho hôn sự thành vương gia cùng nam nhân kia, cũng không biết là ai lộ ra, trong kinh thành vén ra sóng to gió lớn, đều tò mò là nam nhân thế nào mê hoặc thành vương gia, nhưng người ta thành vương gia tốt xấu là vương gia, ở tại trong hoàng cung ít ra ngoài không thể thường nhìn thấy, hôm nay vừa nghe nói đến bạch phủ, người toàn kinh thành đều hầu như xuất động, đều vây quanh ở cửa bạch phủ muốn xem náo nhiệt.
“Sư đệ, Đích Vô Tâm kia tìm ngươi sao?” Tiểu Bạch hỏi.
“Đừng gọi ta sư đệ, thành thay ta sửa tên là Hồng” sư đệ gật đầu, ôm chặt thành vương gia ngồi trên chân mình, “Thành, ngươi đừng cử động, cọ ta thật muốn làm.”
Thành vương gia vừa nghe, đành phải an phận xuống, hắn xác thực cảm giác được phía dưới Hồng có chút cứng rắn.
“Cũng không biết tiểu sư đệ thế nào, Đích Vô Tâm nếu tìm tới hắn, vậy thật là có chút phiền phức.” Tiểu Bạch cảm thán nói.
“Tiểu sư đệ bị hoàng thượng xưng là Mặc kia rất yếu sao?” Thành vương gia hỏi.
“Mới không phải, ” Tiểu Bạch phiền muộn nói, “Cũng vì quá mạnh mẽ, ta sợ hãi Đích Vô Tâm tìm được hắn lại làm hắn thẹn quá thành giận đến làm phiền chúng ta, vậy thì thảm.”
Bạch Lãng Ngữ vuốt vai Tiểu Bạch, “Ta xem a, vẫn là tiến cung gặp hắn một chút nói tiếp đi.”
Tiểu Bạch hướng Hồng nháy mắt, Hồng bất đắc dĩ đem thành vương gia từ trên chân mình để xuống, biến hóa nhanh chóng, thành con hồ ly lông đỏ rực, Tiểu Bạch như muốn nhảy vào trong vòng tay Bạch Lãng Ngữ, nhưng là trên không trung hóa làm một bóng trắng, lại nhìn một cái, đã là một con hồ ly bạc ở trong vòng tay Bạch Lãng Ngữ.
Không bao lâu, bên ngoài tẩm cung của hoàng thượng đứng hai nam tử ngọc thụ lâm phong, khiến cho trong cung các người đẹp tập trung lại mà xem, trong hai nam tử này vóc dáng hơi nhỏ ôm con hồ ly đỏ rực, một người khác ôm con hồ ly bạc, đang chờ hoàng thượng tiếp kiến.
“Hoàng thượng cho phép, thành vương gia cùng bạch công tử xin mời đi theo ta.” Từ công công nói.
Thành vương gia cùng Bạch Lãng Ngữ lập tức theo vào.
Đương kim thánh thượng Phúc Ngôn rõ ràng là mới dậy, trong vòng tay ôm con hồ ly đen, ngồi ở trên ghế nhìn hai người bọn họ, khóe miệng có một tia ý cười nhàn nhạt, “Từ công công các ngươi đều lui xuống đi.” Đợi mọi người lui hết, hắn đẩy đẩy hồ ly đang ngủ say trong vòng tay, “Mặc, sư huynh của ngươi đến, còn không tỉnh.”
Mặc còn buồn ngủ nhìn dưới khán đài hai con hồ ly đỏ và bạc, ngáp một cái, từ trên đùi Phúc Ngôn nhảy xuống dưới, hóa làm một thiếu niên tuấn tú toàn thân áo đen, chỉ là đôi mắt có chút lệ khí, nhướn mày nói, “Nam nhân ngốc kia không phải là các ngươi đưa tới đi?”
Tiểu Bạch và Hồng khôi phục hình người lắc đầu, “Chính xác mà nói, là ba người chúng ta rước lấy, ” Tiểu Bạch nói, “Đích Vô Môn là chuyên môn hướng về phía yêu tinh đến, chúng ta tuy là không gây sự, nhưng bọn hắn muốn trừ yêu vệ đạo, phải diệt chúng ta.”
Mặc nhẹ nhàng búng ngón tay, đầy mắt sát khí, bình hoa bên tay Bạch Lãng Ngữ trong nháy mắt nứt thành bột, doạ hắn một trận, Mặc vô cảm nói, “Ta diệt Đích Vô Môn.”
Phúc Ngôn yêu thương ôm hắn đến bên cạnh mình, “Mặc, ta không thích ngươi như vậy, có chuyện gì, trẫm cũng có thể giải quyết giúp ngươi a.”
Mặc ánh mắt dịu xuống một chút, “Vẫn phải diệt.”
Hồng tiếp lời, “Chết tiệt, ta đều không nóng tính như ngươi, chỉ nghĩ gϊếŧ Đích Vô Tâm liền tốt rồi, ngươi lại muốn diệt Đích Vô Môn.”
“Thật ra chúng ta cũng không nhất định phải gϊếŧ Đích Vô Tâm hoặc diệt Đích Vô Môn, ” Tiểu Bạch ngẫm lại nói, “Có hay không nhược điểm gì của Đích Vô Môn, chúng ta biết, thế nào cũng dễ bàn điều kiện đến phòng thân.”
Phúc Ngôn gật đầu, “Vẫn là Tiểu Bạch nói rất đúng.”
“Chết tiệt, ” Bạch Lãng Ngữ khó chịu, “Tiểu Bạch là ta chuyên dụng, ngươi không nên tùy tiện kêu được không, ngươi đã có vợ, không nên tùy tiện cấu kết người khác.”
Phúc Ngôn hai mắt trừng một cái, “Ta là hoàng thượng a, ngươi lại dám nói với ta chết tiệt!”
“Nói thì thế nào, ngươi không phục? Vợ ngươi đều khó chịu ngươi, ngươi còn muốn thế nào?”
Phúc Ngôn nghe vậy nhìn một cái, Mặc trong vòng tay đôi mắt lộ sát khí, doạ sợ lập tức ôm chặt hắn, “Được rồi được rồi, về sau ta cũng gọi hắn là sư huynh được không, không nên tức giận, đêm nay cùng lắm thì ta để ngươi đè nha.”
Mặc lúc này mới thoả mãn gật đầu, Phúc Ngôn nhưng trong lòng than vãn, ngày mai lâm triều, xem ra lại đến ngồi ghế mềm.