“…Sao cô có thể không có chút tình cảm nào với chúng tôi như vậy chứ?” Anh ta không nhịn được nói.
Diệp Mặc khinh thường nhìn anh ta: “Bộ kỳ lạ lắm à? Anh cũng đâu có tình cảm gì với tôi đúng không?”
Nghe vậy, Diệp Miểu nhất thời vị nghẹn họng, dù sao thì đó cũng là sự thật.
Diệp Mặc cười lạnh nhìn anh ta nói: "Cho nên là, anh cũng không cần làm ra vẻ chán ghét đó cho tôi xem, bởi vì tôi cũng chẳng thích anh tẹo nào cả.”
Diệp Miểu: “...”
Diệp Lâm không khỏi phì cười, ánh mắt nhìn Diệp Mặc có thêm vài phần tán thưởng.
…
Bởi vì những gì Diệp Mặc nói ở trên bàn ăn cho nên không khí bữa sáng có chút vi diệu, ngoại trừ Diệp Mặc ra, mọi người đều ăn không vào nổi.
Lại nhìn qua Diệp Mặc, khẩu vị của cô chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào, dáng vẻ tựa hồ đang rất tận hưởng bữa sáng của mình.
Diệp Miểu lẩm bẩm: “... Con nhóc này thật sự không để ý đến chúng ta à?”
Cũng thật kỳ lạ, trước đây anh ta luôn nghi ngờ Diệp Mặc sau khi biết bản thân là người nhà họ Diệp, nhất định cô sẽ không từ thủ đoạn, bằng mọi cách phải lấy lòng họ, cho nên trong lòng anh ta chỉ cảm thấy khinh thường. Nhưng hiện tại xem ra, Diệp Mặc ngược lại coi thường thái độ của bọn họ, điều đó khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Miểu thở dài.
Nếu như Diệp Mặc biết anh ta đang nghĩ gì nhất định sẽ đánh giá: “Đều rẻ mạt cả!”
…
Cùng lúc đó, trên tầng ba nhà họ Diệp.
Diệp Chí Bằng nhanh chóng nối gót theo vợ trở về phòng ngủ, ông ta thấy vợ mình đang ngồi trên giường rất ngột ngạt, vẻ mặt u ám.
Diệp Chí Bằng thở dài một hơi, đi tới ngồi xuống bên cạnh bà ta.
“Em thật sự không ngờ đứa nhỏ này lại nghĩ như vậy.” Viền mắt Nguyễn Nhàn Nguyệt đỏ lên: “Con bé xem ra hoàn toàn không có chút nào quan tâm tới chúng ta, tâm tình của nó cũng quá đạm bạc rồi.”
Diệp Chí Bằng nắm lấy tay bà ta nói: “Bây giờ không quan tâm, không có nghĩa sau này cũng sẽ không quan tâm. Con bé đã nói đúng, chúng ta chưa từng sống chung với nhau, thì tình cảm từ đâu đến được?”
“Nhưng sau này nhất định sẽ khác, hiện tại con bé đã trở lại rồi. Từ nay trở về sau chúng ta luôn ở bên nhau, tình cảm nhất định sẽ càng ngày càng khắng khít hơn!”
Diệp Chí Bằng cũng thất vọng trước những lời nói của Diệp Mặc, nhưng ông ta cũng nhanh chóng nghĩ thoáng ra, suy cho cùng những thứ tình cảm này hoàn toàn đều xuất phát từ thời thơ ấu, đứa trẻ đó không để tâm đến bọn họ cũng không thể làm gì được.
Nhưng hiện tại không có tình cảm không có nghĩa sau này ở bên nhau một thời gian dài cũng sẽ không có.
“Em phải cho con bé thêm thời gian!” Diệp Chí Bằng nói: “Con bé đã quay về rồi. Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để trau dồi tình cảm…”
Nguyễn Nhàn Nguyệt gật đầu, bà ta cũng chỉ có thể gật đầu, dù sao bà ta cũng không thể khiến Diệp Mặc ngay lập tức nảy sinh tình cảm mãnh liệt với mình được đúng không?
“Tính cách của đứa trẻ đó có vẻ hơi cực đoan.” Nguyễn Nhàn Nguyệt nói.
Ngày hôm qua bà ta đã cảm nhận được điều này.
“Chuyện hôm qua của chị Ngô, con bé hoàn toàn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ chị ta… Nếu sau này nó lại làm như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ phải chịu tổn thất lớn.” Nguyễn Nhàn Nguyệt hơi cau mày nói, có chút lo lắng cho Diệp Mặc.
Diệp Chí Bằng thở dài nói: “Đứa trẻ này từ nhỏ đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, nó có thể lớn đến chừng này cũng không dễ dàng gì, cho nên tính cách mới có chút kỳ quái như vậy…”
Nghĩ đến cảnh ngộ trước đây của Diệp Mặc mà ông ta đã nhìn thấy, nghĩ đến những bức ảnh đó, trong lòng ông ta không tránh được cực kỳ chua xót, những ý niệm mơ hồ trong đầu càng trở nên chắc chắn hơn.
“A Nguyệt, anh muốn cho Mặc Mặc 5% cổ phần công ty…”
Diệp Chí Bằng cuối cùng vẫn nói chuyện này với vợ mình.
Nguyễn Nhàn Nguyệt nhất thời nhìn ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Chúng ta đã nợ đứa trẻ đó quá nhiều rồi. Nếu không phải do sai sót của chúng ta, làm sao nó có thể bị người ta tráo đổi, còn bị ném vào thùng rác nơi nhà ga cách xa ngàn dặm như vậy…” Diệp Chí Bằng mở miệng, nói với vợ những suy nghĩ của bản thân.