Chương 6
Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hắn chỉ là lẳng lặng nhắm mắt, cảm nhận chênh lệch giữa việc hôn và bị người khác hônLúc này Dương Liên Đình chẳng nhớ chút nào về cử chỉ mạo phạm của mình đêm đó, về việc hắn đã nhờ sự can đảm tìm chết mà được Đông Phương Bất Bại thưởng cho một chưởng nhẹ nhàng, xương sườn đứt đoạn, miệng phun tiên huyết vài thước.
Tình trạng ấy làm hắn đáng ra giờ này đã nhập hoàng thổ, chờ mười tám năm sau tái sinh làm một trang hảo hán, không tự tìm chết thêm lần nữa, nhưng duyên phận là một điều huyền diệu, người hạ sát thủ Đông Phương Bất Bại sửa lại chủ ý, hắn muốn Dương Liên Đình sống, Dương Liên Đình sẽ không thể chết.
Kết quả là, Dương Liên Đình giữ lại một ngụm tàn khí, được sát nhân thần y Bình Nhất Chỉ lôi từ quỷ môn quan trở về. Tất cả những điều trên… Dương Liên Đình đều không biết.
Điều Dương Liên Đình biết được là:
Sát nhân thần y sau khi kéo xong người từ hoàng tuyền về dương gian, đã nghe lệnh Đông Phương giáo chủ, tiếp tục làm cao nhân bí ẩn chốn sơn lâm.
Mà hắn, Dương Liên Đình bị vây khốn, buộc phải lưu lại Hắc Mộc Nhai.
Lúc này, Dương Liên Đình ngồi xổm ở tầng thứ nhất, trong cự ly ba thước an toàn xoay quanh vách đá, chưa từ bỏ ý định tìm kiếm thạch thê xuống núi.
Vì sao là ba thước an toàn cự ly, bởi vì vách núi sâu không thấy đáy, vừa nhìn xuống là thấy đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy mây mù bao phủ, chân run run, Bình thần y trước khi đi còn suy luận, hắn Dương Liên Đình mắc chứng sợ độ cao, vô pháp trị tận gốc, cuối cùng còn nói phỏng chừng là Dương Liên Đình thiếu dũng khí nam nhi, lời này làm hắn xấu hổ từ lâu, cũng muốn vài lần chứng tỏ mình đủ can đảm, chỉ là……
Nhìn vách đá không thấy đáy đâu, vô luận nhìn nhiều lần hay ít lần, chân vẫn cứ run run như thể bị chém đứt mới hết run, Dương Liên Đình tự nhận mình không phải người thích tự ngược, không có dũng khí thì thôi, không có việc gì mà cứ liều mạng cũng không phải một nam nhân chân chính! Dương Liên Đình tự an ủi mình một phen, để tinh thần còn thoải mái tiếp thu sự thật:
Đó chính là, Hắc Mộc Nhai không có cầu thang đá để xuống núi, thậm chí cũng không có mấy thứ dây thừng để leo trèo, người lên xuống toàn dùng khinh công đạp đá lên xuống, xem ra với hắn thì chỉ có nước dùng tay không mà bám vào đá rồi trèo, nhưng vấn đề là, nơi này vân vụ vờn quanh bao năm tháng, vách đá không đơn thuần là vách đá, mà còn đầy rêu xanh, trơn tuột.
Dương Liên Đình ngồi chồm hổm tại vách đá nhìn đủ ba canh giờ, vì sao ngồi xổm như vậy? Mọi người đều biết, với chứng sợ độ cao, bớt cao một chút cũng sẽ tốt hơn.
Sau khi suy nghĩ chán chê, kết luận cuối cùng là:
Hắn Dương Liên Đình trừ phi nhảy núi mà xuống, sau đó đợi kiếp sau sẽ trọng sinh dưới núi, hoặc kiếm được vị cao nhân từ tâm nào đó mang hắn xuống núi, còn không hắn đời này sẽ trường cư ngụ ở đây, sau đó mỗi ngày nhìn chim bay lượn trên không trung……
Dương Liên Đình bắt đầu ước ao mình có cánh như chim trên bầu trời thì chợt thấy có người đang đi lên, người còn không thấy rõ, đã thấy người nọ đầu ngón chân chỉa xuống đất, một cú nhảy cao đến hàng thước, cứ thế coi cầu thang là cầu nhảy–
Dương Liên Đình nháy mắt mấy cái, tưởng mình nhìn nhầm, bình tĩnh lại sẽ không thấy thế, nhưng người đi trên thạch thê không nhiều lắm, không ai là đi bộ.
“Bọn họ…… đi lên tầng trên cũng không dùng cầu thang?” Dương Liên Đình nửa ngày mới hoàn hồn, chỉ chỉ thạch thê, nuốt nuốt nước miếng rất giống đang mộng, thế nhưng vừa mở miệng đã nghĩ không phải mộng.
Thị nữ nhìn Dương Liên Đình, đôi mắt phượng mở to: “Đại hiệp không dùng khinh công?” Sợ độ cao còn không có khinh công, làm sao lên được Hắc Mộc Nhai?
“Khái khái khái khái……” Dương Liên Đình sờ sờ mũi, thấp giọng nói:“Đi bậc thang biểu lộ lòng tôn kính với giáo chủ.” Hắn vẫn cố nói lăng nhăng, vớt vát chút tự tôn nam nhân trước chúng mỹ nữ.
Chúng mỹ nữ nhìn Dương Liên Đình chốc lát, rồi quay đầu nhìn thềm đá, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại Dương Liên Đình, trong mắt cả đám đều viết một chữ: Ngu!
“Đại hiệp, ngươi cũng biết giáo chủ chúng ta ở tầng thứ 9, tầng 9 cao đến đỉnh núi, mà cầu thang này không nhiều không ít vừa đúng 999 bậc, nhìn sơn mà xây, có 9 chỗ vòng, nếu đi từng bước lên người bình thường cũng mất đến nửa ngày, lêи đỉиɦ Hắc Mộc Nhai đều là để làm việc, chậm rãi mà lên kiểu đó, không nói nửa ngày, cũng muốn một canh giờ……”
Thị nữ còn lại chỉ ra rõ ràng, Dương Liên Đình cũng biết cô nương dư biết hắn nói dóc, nói trắng ra là, hắn Dương Liên Đình không có kiến thức, dùng đầu óc nịnh hót lảm nhảm lung tung, lại còn ngu ngốc, dùng đến một canh giờ biểu thị tôn kính thì khi đến nơi, việc gấp còn có thể là việc gấp sao?
“Liên Đình mới đến Hắc Mộc Nhai, làm chư vị tỷ tỷ chê cười!” Dương Liên Đình cười xấu hổ, các cô nương cười thành tràng dài.
Dương Liên Đình nắn nắn vạt áo, hắn đã lớn rồi mà còn bị mất mặt như thế, chỉ có thể nghiêm mặt chịu đựng trận cười khúc khích của các nàng, rõ ràng là mười phần ngu xuẩn, ngực minh bạch nhưng lại không muốn mất thân nam nhân phong độ, chỉ có thể tự an ủi mình là chân nhân bất lộ tướng, trong bụng không có việc gì làm không được.
Nếu như lúc này Dương Liên Đình nghĩ mình không có đầu óc, như vậy sau khi đứng một ngày một đêm trên Hắc Mộc Nhai, hắn nghĩ hắn không chỉ ngốc, hơn nữa hắn còn thuộc dạng truyền kì, đi vào lịch sử Hắc Mộc Nhai và Nhật Nguyệt thần giáo, xưa nay chưa từng có, khả năng sau này cũng không ai có, hẳn sẽ là người đầu tiên và duy nhất có danh hiệu “Phế sài”.
Vì vậy, ban đêm, Dương Liên Đình ôm tâm tư phức tạp, nằm trên giường trằn trọc, hai chữ: Nan miên! (Khó ngủ)
Vào đêm, Dương Liên Đình suy nghĩ rất nhiều, tỷ như tương lai của hắn trong Nhật Nguyệt thần giáo, trong nhà nhất định biết được tin tức nên y phục của hắn mới xuất hiện tại Hắc Mộc Nhai…… Tỷ như mười năm gian khổ học tập của hắn, bỏ võ theo văn, hôm nay xem ra chỉ là một trận chê cười, rồi sau hắn lại nghĩ tới phụ mẫu, về hôn sự vô ích họ sắp đặt cho hắn……
Mơ mơ màng màng, đến khuya, buồn ngủ thì phải ngủ, người buồn ngủ suy nghĩ gì cũng mơ hồ, trong lúc đang miên man sắp chìm vào cơn mơ, Dương Liên Đình tựa hồ nghe tiếng cửa mở, gió núi vào đêm thổi sát quá.
Dương Liên Đình mơ mơ màng màng hé mắt nhìn một chút, cửa tựa hồ hé ra một cái khe, lúc này lại bị gió thổi vào, mơ hồ nghĩ hình như có cái gì vào được, nhưng Dương Liên Đình nghĩ lại, hắn một đại nam nhân sợ cái gì? Coi như có quỷ vào, ăn hắn cũng khó đó?
Nghĩ đến quỷ, Dương Liên Đình nhớ tới cố sự trong sách, nói rằng nữ quỷ thích nhất lúc nửa đêm đi qua song cửa tịch mịch phòng thư sinh, sau đó thân mật hấp tinh lực con người…… Dương Liên Đình nghĩ rồi tự cười giễu mình, sao mà tin được chuyện đó?
Hắn nhắm mắt ngáp một cái, thầm nghĩ trong lòng: Nơi Hắc Mộc Nhai, núi cao hoàng đế ở xa, nếu thật có nữ quỷ, nếu dáng dấp giống Húc tỷ tỷ trong mộng hắn vẫn luôn mơ, hắn sẽ chẳng thèm tính toán mình mất bao nhiêu tinh lực, không sợ nàng hút, chỉ sợ nàng không đến! Dương Liên Đình nghĩ rồi xoay người nằm ngủ, đỡ phải nửa đêm không người tự mình hù dọa mình.
Chỉ là……
Dương Liên Đình vừa xoay người ôm chăn đã mơ hồ cảm thấy phía sau hình như hơi có gió phảng qua, hai tai nỗ lực dựng thẳng lên, nhưng không nghe được nửa điểm âm hưởng, trong lòng đột nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy trướng liêm phía sau tựa hồ cũng bị vén lên, lông tơ Dương Liên Đình trong nháy mắt “Sưu sưu sưu –” vô thanh vô tức dựng đứng vì căng thẳng.
Sau đó, Dương Liên Đình vạn phần xác định, có trời đất làm chừng, là sau lưng hắn có một người đang ngồi, hơn nữa là nam nhân, vì sao trực giác là nam nhân, là bởi vì khi thân thể đó ngồi xuống không tiếng động thì có một loại cảm giác áp bách rất có lực lượng nổi lên, mơ hồ như người trong giới giang hồ, cơ thể tràn ngập một loại huyết tinh đáng sợ……
Nhưng điều duy nhất không xác định là, Dương Liên Đình không biết người phía sau mình còn sống hay chính là đã chết, có lẽ hắn ta đã từng là chủ nhân gian phòng này nên mới nhớ nhung ám ảnh, sở dĩ không chịu đi là vì đang chờ đợi?
Dương Liên Đình từ từ mở hai mắt, nỗ lực hé hé một khe, quay đầu ra vẻ vẫn ngủ vô cùng tự nhiên, sợ thì sợ, thế nhưng tổng yếu vẫn cần xác định có đúng là có gì đó không, nếu thật có, ít ra cũng biết đó là cái gì, nếu không có thì mình có thể an tâm, không tự dọa chết mình oan uổng, sự thực là, tìm cách luôn là phương án tốt, nhưng khi làm thì gặp bao trắc trở, ngay khi Dương Liên Đình quay đầu, nỗ lực lén nhìn thì, trong bóng tối, Dương Liên Đình tinh tường thấy được một bàn tay thon dài đang hướng đầu của hắn dò xét, có lẽ thà hắn không nhìn thì hơn.
Dương Liên Đình ngừng thở, cố suy nghĩ và nhìn nhìn cái tay kia, có đúng hay không đang hướng tới cái cổ đáng thương của hắn, nếu là nữ quỷ thì còn có chút kiều diễm mơ mộng, thế nhưng nam quỷ…… Vậy rõ ràng là tới lấy mạng a —
Theo bản năng, Dương Liên Đình nỗ lực kéo cái cổ cứng ngắc lui về phía sau, hắn rất bội phục mình, cư nhiên không trực tiếp bị hù chết mà vẫn còn có thể hơi di động.
Đông Phương Bất Bại tự nhiên đã sớm cảm thấy Dương Liên Đình chậm rãi di động, trên thực tế, hắn vừa vào nhà đã biết Dương Liên Đình tỉnh, hơn nữa tiếng thở không đều đã nói lên việc Dương Liên Đình trằn trọc nan miên, cho nên Đông Phương Bất Bại mới ngồi xuống bên giường Dương Liên Đình.
Lý do rất đơn giản, hắn cũng ngủ không được, có một số việc, hắn để ý nhưng không rõ, cần hảo hảo chỉnh lý, trong đó như, hắn Đông Phương Bất Bại vì sao tối nay lại nghĩ đến mấy chuyện đó, lại vì sao chỗ nào không đến, lại một mình lang thang nửa đêm rồi đến đây?
Lại như: Vô thức đến đây, hắn đã biết nơi này có ai, rồi lại hết lần này tới lần khác đột nhiên không hiểu sao mình muốn đi vào……
Những … chuyện này hắn đều cần hảo hảo quan tâm, dù là tự dối gạt mình thì chí ít cũng muốn cấp cho mình một lý do.
Dù là người lí trí nhất, dù cho đang không hiểu vấn đề, ngực cũng theo tập quán minh bạch tim mình hình như bị ai đó chiếm cứ, tỷ như mê luyến cũng là một loại thanh tỉnh hồ đồ —
Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên giường Dương Liên Đình, hắn nhớ kỹ ngày đó hắn cũng đã ngồi bên giường Dương Liên Đình, nhìn tên ngốc bị mình nhẹ nhàng một chưởng đã vội gẫy xương sườn, còn đang lon ton đến hoàng tuyền, nghĩ đến điều tên không biết sợ này làm, không phải tại hắn, mà là người này đột nhiên làm càn —
Mà việc hắn làm càn Đông Phương Bất Bại lại thích, không hiểu sao không cảm thấy ghét, nếu như chuyện này có thể giải thích, như vậy hắn Đông Phương Bất Bại thích hắn ta làm càn với mình, nên hắn để Liên Đình sống, sống sót để làm hắn Đông Phương Bất Bại thích, Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, tay nắm cằm của cái tên đang dám can đảm lui về phía sau, híp mắt lại–
Nếu là Dương Liên Đình dám can đảm không cho hắn Đông Phương Bất Bại thích, vậy để hắn ta sống không bằng cho chết đi, đỡ phải làm cho hắn nhớ thương vô dụng.
“Ngươi là……” Là người hay quỷ?
Dương Liên Đình bị đầu ngón tay băng lãnh nắm cằm, ép buộc ngẩng đầu.
Đông Phương Bất Bại không nói chuyện, khóe miệng giương lên, phất tay đốt sáng nến, hắn không cần lén lút, hắn muốn Dương Liên Đình thấy rõ Hắn là ai, đỡ phải ngày sau nhận sai người.
“…… Húc……” Tưởng nam hóa nữ?
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo, chân mày giương lên, cùng đôi mắt đẹp mang anh khí không thể nhìn gần cùng dư uy mơ hồ, hé ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, chỉ có khóe miệng nhếch lên làm cho người khác không thể rõ, người này hiện tại là có tình hay vô tình.
“Húc……” Tỷ tỷ……
Nỗi sợ của Dương Liên Đình trong nháy mắt bị kinh hỉ thật lớn quét bay không còn sót lại, hắn kéo tay Đông Phương Bất Bại, quên đi sinh tử, quên đi ranh giới người và quỷ, chăm chú nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại, trái tim đang nhảy múa, rất muốn nói điều gì đó, nhưng việc thấy Húc tỷ tỷ làm hắn không nói nên lời, cảm giác mừng như điên, hắn vẫn chờ người này, vẫn kiên trì chờ để thực hiện lời hứa ngày xưa.
Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, hắn chỉ lẳng lặng nhắm mắt, cảm nhận chênh lệch giữa việc hôn và bị người khác hôn, mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy, từ lúc thần công đại thành, nội công ngày càng tinh tiến, có chút chuyện tựa hồ cùng trước đây bất đồng, rất nhiều việc trước đây không thèm để ý, nhưng hôm nay lại bị cả việc nhỏ không đáng kể làm ngực bồi hồi–
Tỷ như Dương Liên Đình, tỷ như tư vị trằn trọc khó ngủ, nụ hôn không phải là động tác phiền phức dư thừa trong tình ái, mà như thiên nhân hóa vũ, vạn vật phát sinh, tất cả tựa hồ không giống như xưa……