Chương 4
“Đại hiệp thực thích nói đùa, người trên Hắc Mộc Nhai này mà cần thứ trọc vật đó sao?” Thị nữ cười nói.Đi, đi thật rồi……
Dương Liên Đình trố mắt, vươn tay định giữ lại, Bình Nhất Chỉ đã trong chớp mắt đi tới cạnh cửa, nháy mắt tiếp, người đã biến mất?
Nằm mơ?
Dương Liên Đình nhìn tay mình, vẫn cử động bình thường, suy nghĩ một chút, nghĩ mình quả nhiên là nằm mơ, chỉ là mộng này đầy điều ngạc nhiên, tại sao hắn lại không mơ mình đỗ trạng nguyên đăng tên bảng vàng, sau đó cưới một lão bà động phòng hoa chúc? Hết lần này tới lần khác mộng về giang hồ?
Dương Liên Đình nhắm mắt lại, dự định chờ mộng tỉnh, giang hồ không phải nơi hắn muốn trú ngụ, giang hồ lắm chuyện thị phi, giang hồ khinh thường sinh tử, giang hồ…… Hắn thầm nghĩ mình sẽ cưới một thê tử thường thường phàm phàm, làm quan tốt suốt đời, sau đó hy vọng xa vời một chút, mong có thể cùng Húc tỷ tỷ tương phùng, sống đến răng long đầu bạc.
Húc tỷ tỷ, nếu còn sống, hẳn đã lập gia đình……
Dương Liên Đình nhắm mắt, khóe miệng lại nở nụ cười khổ, ngực hơi siết lại, luôn luôn nhịn không được nhớ tới lời thầy bói nói, luôn luôn nhịn không được muốn tin tưởng, người đó đã nói:
“‘Tìm kiếm muôn nơi, đột nhiên quay đầu lại, thấy người nọ tại ngọn đèn sáng.’ người công tử muốn tìm, nhất định sẽ gặp lại, bất quá…… quẻ thấy đao quang kiếm ảnh, trải qua sinh tử, mặc dù nhiều lần trải qua vạn kiếp, dù có sinh tử si tình, nhưng con đường hi vọng như có như không, là điềm xấu!”
Điềm xấu?
Tin sao? Dương Liên Đình khóe miệng cười khổ, biết không nên tin tưởng điều tiên sinh đó nói, nhưng vì đã được nghe hắn sẽ gặp lại người đó, nên hắn Dương Liên Đình đã yên lặng mong đợi, nỗ lực trì hoãn, lần lữa hôn sự một năm lại một năm, tuy biết thẹn với phụ mẫu, nhưng vẫn tự an ủi mình, năm tới nói không chừng sẽ gặp, kết quả cho dù chờ đợi, nàng vẫn không tới!
Hay là vĩnh viễn sẽ không gặp lại…… Dương Liên Đình dứt bỏ tâm tư phân loạn, bắt đầu tự trách mình, là nam nhân nên kiên trì bền bỉ, tin tưởng bản thân, ngay cả gặp kiếp nạn hết sức khó khăn, cũng nên tin tưởng mình nhất định có thể vượt qua mà sống.
Dương Liên Đình nỗ lực bắt mình ngủ, nhưng chỉ mơ mơ màng màng rồi lại mơ tới vị tiên sinh ngưng mi nhìn quẻ tượng, mãi mà không lí giải, chỉ mơ hồ nói:“Kỳ quái…… Người công tử gặp, là nam không phải nữ, nhưng giới tính lại khó phân, chẳng lẽ……”
Là nam không phải nữ, giới tính khó phân, chẳng lẽ?
Dương Liên Đình sốt ruột muốn hỏi, cầm tay tiên sinh, kết quả chính mình ngã xuống sàn nhà lại còn khuyến mại lăn thêm một vòng.
“Tiên sinh!” Dương Liên Đình mở miệng, đứng dậy từ nền đất trong mơ.
“Này……”
Dương Liên Đình trừng mắt, phát hiện mình nằm trên sàn nhà xa lạ, gió đã thổi làm bật cửa, bay vào trong phòng, làm mọi thứ trở nên hỗn loạn, gió của trời mang vào phòng hương xuân.
Giương mắt lên, chỉ thấy vạt áo của nữ tử bay theo gió, nét mặt tươi cười như hoa, bước chân đi rất kì lạ, tựa như không chạm đất, vừa mới xuất hiện đã lập tức tan biến.
Còn chưa tỉnh mộng?
Dương Liên Đình cố gắng đứng lên, nhưng cơn đau ở ngực trong nháy mắt đánh vỡ ý tưởng đang mơ của hắn, sau đó một nữ tử chằng biết từ lúc nào đứng cạnh hỏi:“Đại hiệp, vì sao ngủ trên sàn nhà?”
“Sàn lạnh…… rất tốt!” Dương Liên Đình mặt đỏ đến mang tai đứng dậy, phủi phủi lại áo, trước mặt nữ tử mà xiêm y không chỉnh tề, làm Dương Liên Đình được dạy dỗ nho giáo từ nhỏ cảm thấy khốn quẫn.
“Cô nương……” Dương Liên Đình vội vã phất tay ý bảo cô nương đi ra, hắn đang không mặc y phục chỉnh tề, không muốn làm cô gái phật ý.
“Ha hả a……” Vốn là một người không biết tại sao nháy mắt đã biến thành mấy người, cùng cười rộ lên:
“Hắn xấu hổ!”
“Thật sự, cả tai cũng đỏ! Thật có ý tứ!”
“Những văn nhân nho học quả có khác……”
“Ngươi vẫn thích những người tuấn tú phải không?”
“Nói bậy bạ gì đó, ta xem ngươi thích người tuấn tú phong lưu, giờ đổ lại cho ta.”
“Đừng náo loạn, hắn thế nhưng là khách của giáo chủ! Nếu giáo chủ biết mà trừng phạt thì các ngươi đừng cầu xin ta!” Một nữ nhân một tiếng, lập tức chúng nữ tử lặng ngắt như tờ.
Dương Liên Đình đưa lưng về phía các cô nương, cảm thấy khốn quẫn, mặc dù cha hắn quản kỹ viện, nhưng người làm ở đó với nha hoàn nữ quyến không giống nhau, họ đều là nữ hài tử sạch sẽ, hắn là một đại nam nhân thì nên giữ lễ, nhưng y phục của hắn đang ở đâu?
“Đại hiệp, có gì phân phó?” Một nữ tử nhìn Dương Liên Đình quay lưng đi, một tay nắm nắm vạt áo, cảm giác đã biết là vấn đề gì, nhưng nàng không muốn tự tiện.
“Y phục, y phục của ta…… Tỷ tỷ……” có thể đưa ta được không?
“Ha hả ha hả a……” Một tràng cười lại rộ lên, tựa như Dương Liên Đình là nông dân lần đầu đến kĩ viện.
“Ở chỗ này!” Một nữ hài tử nghịch ngợm thẳng thắn cầm bộ quần áo màu xanh nhạt đưa cho hắn từ ngoài màn trướng.
Dương Liên Đình nghiêng đầu, chỉ nghe thấy tiếng cười của nữ tử từ ngoài.
Dương Liên Đình thở dài, vươn tay ra nhưng cô gái đó lại tránh, làm tay Dương Liên Đình rơi vào khoảng không, hắn không giận mà cười, tự giễu mình, hắn ngày hôm nay có số làm trò cười cho nữ nhân.
Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi ở trên là đỉnh đỉnh nổi danh Đông Phương Bất Bại.
“Y phục ở chỗ này!” Lại có một bộ khác.
Dương Liên Đình không biết làm gì, chỉ có thể cười nói:“Không mặc, cứ như vậy đi ra ngoài sao?”
Nói muốn đi ra, vốn tưởng các nữ hài sẽ lập tức né tránh, ai biết khi Dương Liên Đình làm bộ vén rèm lên thì nhóm cô nương kia không chỉ không li khai, mà còn tiến vào gần để nhìn, Dương Liên Đình sửng sốt một chút, chợt nhớ ra mẫu thân thường nói nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết — hoàn toàn đúng, xem ra họ không phòng vệ nam nhân a!
“Ngươi không phải muốn đi ra sao?” Một nữ tử chớp đôi mắt đen, tựa hồ đang chờ hắn đi ra ngoài.
Các cô nương còn không chú ý, hắn Dương Liên Đình là một đại nam nhân, sợ cái gì?
Dương Liên Đình để ý để ý quần áo, các cô nương lại nhất nhất đồng loạt tiến lên mà cởi y phục hắn, hại Dương Liên Đình càng thêm hoảng sợ, còn tưởng rằng các nàng là lang hổ muốn ăn dương–
Cái này không phải hắn nghĩ bậy bạ, mà là ở trong viện của phụ thân hắn đã bị các cô nương làm thế vài lần, bất quá khi đó hắn còn nhỏ, họ nói giúp hắn khai đời trai, khiến trong lòng hắn hiện tại vẫn còn chút bóng ma, từ đó dạy hắn biết con gái có thể biến lang biến hổ mà ăn kẻ yếu đuối, hắn lúc đó thật đáng thương, luôn trông đợi muốn để lần đầu tiên của mình với tỉ tỉ trong mộng.
Khi Dương Liên Đình thiếu chút nữa chạy trối chết thì các cô nương bắt đầu sai người mang nước tới, bất quá Dương Liên Đình muốn chạy cũng không xong, bởi vì … các cô nương trông tinh tế như liễu này…… không phải hạng người dễ đối phó.
“Không cần…… Không cần cởi!” Dương Liên Đình nắm y phục không cho cởi.
“Giáo chủ chúng ta không thích trên người khách nhân có bất luận vị đạo gì, hương không được, mùi dược của ngươi càng không được!”
Một nữ hài thấy Dương Liên Đình không được tự nhiên giữ vạt áo không buông, không kiên nhẫn nữa mà ra tay điểm vài huyệt vị của hắn.
Dương Liên Đình chỉ có thể nháy mắt, thầm than hắn thân yếu ớt rơi vào đàn lang này chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống.
“Các ngươi…… Các ngươi làm gì?”
Dương Liên Đình nhìn bọn họ đang vuốt thân thể hắn, tựa hồ lục soát xem trên người hắn có giấu gì không, thật ra hắn cái gì cũng chưa từng giấu, nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân, không phải thái giám.
“Hầu hạ đại hiệp tắm rửa thay y phục!” Một cô nương nói mục đích ra, rồi vỗ vỗ tay.
Dương Liên Đình rất muốn nhắm mắt, thế nhưng hắn chưa kịp nhắm mắt đã thấy một thùng nước lớn đang nhẹ nhàng tiến đến……
Bởi vì trong đời chỉ mới thấy thùng tắm, chứ thùng tắm biết bay thì chưa từng thấy, nên Dương Liên Đình muốn kinh hô lên, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy thùng nước đặt xuống trước mặt, không bắn ra ngoài một tia, sau đó một nha đầu chừng 8 tuổi nhảy ra cười nói:
“Các tỷ tỷ, Liễu nhi giỏi không?” Mặt không đỏ khí không đổi.
Dương Liên Đình nghĩ mà đổ mồ hôi lạnh, “giỏi không?”, hắn không dám bình luận, nhưng cô bé so với hắn Dương Liên Đình thì mạnh gấp mười lần có thừa.
“Có tiến bộ!” Một thị nữ vỗ đầu tiểu oa nhi, tiểu oa nhi vui vẻ đi, nơi này cứ như là chốn yên vui, chính xác ra là thế ngoại tiên nguyên.
Nhưng, Dương Liên Đình muốn về nhà, quay về Hàng Châu, quay về địa phương thuộc về mình.
Mấy ngày sau, Dương Liên Đình vẫn không gặp vị giáo chủ đã cứu mình, còn Bình Nhất Chỉ nghe nói sắp hạ sơn rồi.
Các cô nương nói, Bình thần y sau khi lôi hắn từ hoàng tuyền về liền hướng Đông Phương giáo chủ xin được tiếp tục làm công việc thế ngoại cao nhân của mình.
Ân cứu mạng làm cách nào báo, khi Dương Liên Đình lần đầu tiên đi ra ngoài, vách đá to lớn đại điện khổng lồ làm hắn bất ngờ đến không nói nên lời.
Là quỷ phủ thần công?
Là thiên nhân sở kiến?
Vô số hoa văn điêu khắc trên đá dài hàng trượng… đứng trên vách đá nhìn xuống vực sâu, chỉ thấy vân hải cuồn cuộn, nhật nguyệt tựa hồ mọc ở ngay đây, như thể chốn này là nơi ngày đêm thay thế, tràn ngập tầng mây mờ ảo, mà nơi hắn đứng mới chỉ là Nhật Nguyệt thần điện tầng thứ nhất……
Điện có chín tầng, giáo chủ ngụ ở tầng thứ 9……
Có chút không tin nổi, chỗ đó chắc hẳn với tới các vì sao vạn lí, mà hắn nhìn lên chỉ thấy vân vụ tràn ngập, nhàn nhạt hơi nước bốn phía quanh hắn, cái lạnh thấm vào sương cốt.
“Cầu thang hạ sơn chỗ nào vậy?”
Dương Liên Đình nỗ lực không run giọng nói, phải biết rằng cách hắn mấy thước là vách đá cao vạn trượng, rơi thì đảm bảo không cần nhặt xác.
“Đại hiệp thực thích nói đùa, người trên Hắc Mộc Nhai này mà cần thứ trọc vật đó sao?” Thị nữ cười nói.
“Thần y cũng nhảy xuống sao?” Thế không phải tự sát a? Dương Liên Đình nuốt nuốt nước miếng, núi này cao đến tận trời, nhìn không thấy ngọn đó.
“Không sai biệt lắm! Bọn nô tỳ chúng ta cũng không hỏi khách nhân làm sao lên làm sao xuống, Hồng nhi tưởng ngài dùng khinh công. Đại hiệp không nhớ rõ mình làm sao đi lên à?”
“……”
Dương Liên Đình không thể trả lời, hai chân đã run run —
Hắn mất mặt phát hiện, hắn Dương Liên Đình sợ độ cao!