Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 6: Thẩm Ninh 3

Mùi thơm nồng của quả dại xông vào mũi, Tang La theo bản năng nuốt nước miếng, rũ mắt nhìn thấy quả dại mà Thẩm Ninh đã lột, đúng là quả sơn trà.

Bản năng của cơ thể làm nàng không suy nghĩ gì thêm, mở to miệng sốt ruột nuốt cả thịt lẫn vỏ của quả dại mà cô bé đưa đến bên miệng mình.

Trước khi xuyên đến nơi này, Tang La đã ở trong núi được năm năm, đương nhiên không phải lần đầu tiên ăn sơn trà, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng chật vật và vội vàng như thế.

Chị dâu em chồng một người đút một người, ăn liên tục bảy quả, vỏ quả sơn trà cuối cùng trong tay cũng được Thẩm Ninh lột vỏ đưa đến bên miệng Tang La, cuối cùng Tang La cũng khắc chế được bản năng, nghiêng đầu tránh đi: “Muội ăn quả này đi.’

Nàng có ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ đói thảm, hai đứa nhỏ này cũng không khá hơn là bao.

Khi nhìn thấy Tang La tỉnh lại, nước mắt trên mặt Thẩm Ninh chưa từng dừng lại, hiện tại nghe được tiếng nói của đại tẩu đã có sức hơn lúc trước, nước mắt lại rơi lạch cạch xuống, mặt dơ như một con mèo, bị nước mắt tạo thành từng dấu vằn vện, nhưng mà cô bé còn cứ vừa khóc vừa cười nói: “Đại tẩu ăn đi.”

Nói xong còn nhét miếng thịt quả cuối cùng vào trong miệng Tang La.

Quả dại ngọt thơm như mật, có đồ ăn và vị ngọt vào bụng, cơ năng gần như muốn sụp đổ trong cơ thể mới hơi được an ủi, ít nhất hình như hiện tượng hai mắt tối đen đã dần dần biến mất rồi.

Tang La ngồi trên mặt đất, cũng không xê dịch vị trí, cũng không nhúc nhích, tiết kiệm thể năng.

Nàng hỏi Thẩm Ninh: “Nửa đêm muội đi ra ngoài tìm đồ ăn cho tỷ sao? Muội tìm được ở chỗ nào thế?”

Khu vực xung quanh căn nhà tranh này chắc chắn đã không tìm được thứ gì có thể bỏ vào bụng, tuy rằng nguyên chủ sinh ra ở chi thứ, lúc trước cũng là đại môn không ra nhị môn không đến, được nuông chiều rất nhiều, nhưng mà dọc đường chạy nạn cùng với người trong tộc, cũng nhận biết được không ít rau dại và quả dại. Sau khi đến Thẩm gia lại bị phân gia, tuy rằng mấy tháng này rất khó khăn, nhưng đại đa số tất cả những thứ có thể ăn ở xung quanh đều đã bị bọn họ đào ra, hiện tại cho dù có muốn đào rau dại thì cũng phải đi thật xa mới có.

“Muội đến bìa rừng ở phía tây thôn, cũng không tìm được bao nhiêu, chỉ có mấy quả thôi.”

Địa quả ăn rất ngon, mỗi năm sau khi loại quả này chín, mấy đứa nhỏ trong thôn đều sẽ để ý, chỉ cần nhìn thấy dây đằng là đều sẽ tìm kiếm, bìa rừng và bên cạnh đồng ruộng rất hiếm khi còn sót lại.

Tang La thở dài: “Muội can đảm thật đó.”

Thẩm Ninh cúi đầu: “Muội có mang theo gậy để đập cỏ, cũng không đi sâu vào bên trong, chỉ dạo quanh bìa rừng mà thôi.”

Tiểu cô nương chột dạ, khi nói chuyện đã xoay người đi xem nước trong ấm sành, sợ bị đại tẩu mắng.

Tang La có ký ức của nguyên chủ, biết đằng sau Thập Lý Thôn là núi rừng chập trùng, nguyên thân ở trong thôn, sống gần núi thôi cũng đã vô cùng sợ hãi, bình thường không cho hai đứa nhỏ đi sâu vào trong núi, càng miễn bàn đến chuyện nửa đêm đi ra ngoài tìm quả dại.

Nhưng nàng cũng biết rõ, đứa nhỏ này dám nửa đêm chạy ra ngoài tìm đồ ăn là vì nàng, hoặc là nói, là vì nguyên chủ, cho nên nàng không nói thêm gì, chỉ hỏi: “Tiểu An đâu rồi?”

Thẩm An, là ca ca của cặp song sinh.

Bình thường hai huynh muội đi đâu cũng đi cùng nhau, hôm nay chờ một lúc lâu cũng chỉ thấy một mình Thẩm Ninh về, không nhìn thấy Thẩm An.

Bờ vai Thẩm Ninh hơi run nhẹ: “Nhị ca đi xin tam thúc cho mượn lương thực rồi.”