Cố Thanh Yến trong lòng cười nhạt, nâng cằm cao ngạo nói: “Nếu anh biết tôi, vậy anh nên biết mẹ tôi không cho tôi chơi cùng những lão già.”
Lý do này thật buồn cười lại đáng yêu. Hứng thú trong lòng Lý Thừa Trác càng thêm mãnh liệt, rất muốn nếm thử hương vị da thịt non mịn của tiểu thiếu gia kiêu ngạo đến xương cốt lại ngây thơ đến ngu ngốc này.
Đáy mắt hắn cuồn cuộn quyết tâm bắt được con mồi của kẻ thợ săn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ quân tử, thở dài nói: “Vậy được rồi, không nghĩ tới Lục tiểu thiếu gia không sợ trời không sợ đất vậy mà lại là đứa con ngoan nghe lời mẹ, rất tốt.”
“Chỉ là nếu tính tuổi tác, tôi cũng không thể tính là lão già nhỉ? Cậu hẳn là nên gọi tôi một tiếng anh.”
Lý Thừa Trác khẽ cười, ý vị sâu xa nói: “Dù sao ba cậu cũng gọi tôi là cháu……”
Cố Thanh Yến không hứng thú cúi mặt: “Anh là muốn nói với ba tôi là tôi đến nơi này chơi sao? Anh có biết người mách lẻo là người đáng ghét nhất không?”
“Sao có thể? Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu ba cậu đã gọi tôi là cháu, thì tôi cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc cậu thật tốt.” Lý Thừa Trác thả chậm giọng điệu: “Con trai ngoan không nên đến nơi này, không bằng bây giờ tôi đưa cậu về?”
Cuộc nói chuyện của hai người có lẽ người khác nghe không rõ lắm, nhưng biểu cảm trên mặt Cố Thanh Yến rõ ràng viết “Ai cần anh lo”, chú mèo con kiêu ngạo đến cùng.
Trong góc một người phục vụ mồ hôi đầy đầu đang xin lỗi đồng nghiệp: “Rất xin lỗi tôi đã tới trễ! Xe đạp nửa đường bị hỏng, tôi phải đẩy lại đây, cho nên……”
“Không có gì không có gì! Nếu không phải làm giúp cậu nửa tiếng, tôi cũng không xem được một màn xuất sắc thần kỳ như vậy!” Đồng nghiệp hưng phấn nhỏ giọng kể hắn nghe việc vừa xảy ra: “Lục tiểu thiếu gia kia siêu lợi hại, thắng rất nhiều tiền!”
“Lúc mới tới đây nhìn như không hiểu gì, kết quả cậu ấy may mắn kinh khủng, giống như gian lận vậy, mười ván thắng chín!” Đồng nghiệp đầy hâm mộ: “Nếu tôi mà may mắn như cậu ấy, tôi đã sớm trở thành tỷ phú rồi!”
Nhân viên phục vụ nhìn theo hướng chỉ của đồng nghiệp, phát hiện Lý đại thiếu gia thường xuyên đến đây đang mỉm cười nói gì đó với một thiếu niên xán lạn mặc bộ vest trắng, nhưng thiếu niên căn bản không cho hắn mặt mũi, biểu tình vô cùng cao ngạo thiếu kiên nhẫn.
Vô thức siết chặt nắm tay, ánh mắt nhân viên phục vụ nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét bất mãn.
Vì sao ông trời không công bằng như vậy? Một tay ăn chơi trác táng dựa vào cái gì có thể nhẹ nhàng đạt được khối tài sản mà người khác vất vả hàng chục năm cũng không có được?
Còn có đại thiếu gia Lý gia đối với hắn ôn nhu hào phóng sao giờ lại phải chịu đựng tính tình xấu xí đó của đối phương chứ?
Người được chiều hư ăn chơi trác táng Cố Thanh Yến nhận thấy cảm xúc nguyên chủ đột nhiên trở nên căng thẳng kịch liệt, cậu lơ đãng quét mắt nhìn bốn phía, Cố Thanh Yến bất ngờ đối diện với ánh mắt đầy ganh ghét, mặc dù chủ nhân đôi mắt đã nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, nhưng Cố Thanh Yến vẫn bắt được nó trên người đối phương.
Chu Tử Kỳ! Kẻ đầu sỏ đã đưa Lục Tinh Trạch lên còn đường không thể quay đầu! Trước mắt đang làm phục vụ bán thời gian ở sòng bạc!
Cũng là ở chỗ này, Chu Tử Kỳ đã gặp ông chủ phía sau sòng bạc, Lục Vọng!
Đáy lòng dâng lên cảm giác thú vị mãnh liệt, nhưng Cố Thanh Yến còn chưa kịp hành động, quản lý Chu đã xuất hiện trước mặt cậu.
“Lục thiếu, ông chủ chúng tôi cho mời!”
“Lục thiếu, ông chủ chúng tôi cho mời!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Xa xa Chu Tử Kỳ nhìn Cố Thanh Yến trong mắt hiện lên một tia vui sướиɠ khi người gặp họa.
Lý Thừa Trác đỡ đỡ gọng kính, trầm giọng nói: “Quản lý Chu, ông chủ các người không phải là thua hết chịu nổi rồi đấy chứ?”
Để xây dựng một sòng bạc lớn như vậy ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, gia thế phải mạnh đến mức làm Lý Thừa Trác kiêng kị, nhưng ở trước mặt mèo con kiêu ngạo, hắn phải mở miệng để lại ấn tượng tốt với thiếu niên, hơn nữa hắn là đại thiếu gia của một trong hai hào môn thế gia ở thành phố B, hắn cảm thấy ông chủ sòng bạc này ít nhiều sẽ cho hắn chút mặt mũi!
Người xung quanh cũng cảm thấy chủ sòng bạc bất mãn việc Cố Thanh Yến gian lận thắng tiền, phú nhị đại dẫn mọi người đến chơi lo lắng, vội hỏi quản lý Chu: “Anh Chu, ông chủ các anh tìm Lục thiếu có chuyện gì? Cậu ấy chỉ là may mắn mà thôi, không có phá vỡ quy tắc sòng bạc!”
“Các cậu hiểu lầm rồi.” Quản lý Chu cười cười: “Ông chủ chúng tôi chỉ là muốn cùng Lục thiếu thảo luận một chút về cách bố trí trò chơi trong sòng bạc cho chúng càng thú vị hơn mà thôi.”
Biểu hiện vừa rồi của Cố Thanh Yến mọi người đều rõ như ban ngày, thiếu niên thật sự không mấy hứng thú với các trò chơi trong sảnh.
Phú nhị đại thở phào nhẹ nhõm, hướng Cố Thanh Yến làm mặt quỷ: “Lục thiếu, cậu thật có mặt mũi nha!”
Cố Thanh Yến nhướng mày: “Vậy để tôi đi gặp mặt.”
Nói xong đứng lên, liếc nhìn Lý Thừa Trác, không quá khách sáo nói: “Lý đại thiếu gia, đợi lát nữa ông chủ sòng bạc nhất định sẽ sắp xếp cho người đưa tôi về, không cần anh lo lắng.”
Nếu là người khác không cho mình mặt mũi như vậy, Lý Thừa Trác đã sớm xé xuống lớp nguỵ trang nho nhã lễ độ hung hăng mà dạy dỗ đối phương, nhưng đối diện hắn là Lục tiểu thiếu gia quen thói kiêu căng, hắn cảm giác so với con thỏ trắng ngoan ngoãn, thuần phục tiểu thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo trước mặt càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, cũng càng có cảm giác thành tựu hơn.
Vì thế ngoài mặt Lý Thừa Trác vẫn duy trì phong độ quân tử, tiếc nuối nói: “Vậy được rồi, mong gặp lại lần sau, Lục tiểu thiếu gia.”
Sự việc phát triển đến mức này ai cũng đều không có nghĩ đến, quản lý Chu trước mắt bao người mời Cố Thanh Yến đi, cũng có nghĩa ông chủ sòng bạc sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho Cố Thanh Yến.