Thi thoảng Hứa Vị Trần cảm thấy đầu óc Đường Kí Minh thật khó hiểu, lúc nào y cũng làm chuyện mập mờ vô tư như thế, hắn không thoát ra được, không tìm được bạn trai suốt nhiều năm nay, rõ ràng Đường Kí Minh đóng trách nhiệm rất lớn.
Hắn đồng ý yêu cầu gặp mặt của khách hàng, sau đó cúp máy, không vui nhìn Đường Kí Minh: "Anh vào kiểu gì?"
"Chẳng phải em bảo tôi lây bệnh, yêu cầu tôi chịu trách nhiệm ư?" Đường Kí Minh đóng cửa lại, đặt túi lên bàn bếp, sau đó đi tới, sờ trán Hứa Vị Trần, thản nhiên nói.
Thế cũng không phải bảo anh ở lại lâu, càng không phải bảo anh tự tiện nhập dấu vân tay theo ý mình.
Hứa Vị Trần muốn trả lời như vậy, nhưng hắn biết Đường Kí Minh nhiều việc cỡ nào, đang bận mà vẫn bớt thời gian đến chăm sóc hắn hoàn toàn là vì ý thức trách nhiệt và thiện tâm với bạn bè, hơn nữa Đường Kí Minh đã sắp xếp bàn ăn, y chưa nói gì.
Đúng lúc này điện thoại của hắn rung lên, nhận được tin nhắn của mẹ.
Mẹ hỏi hắn:【Người dì Nhã Quân giới thiệu đã gửi tin nhắn cho con chưa?】
Hứa Vị Trần cúi đầu trả lời: 【Gửi rồi ạ.】
【Con thấy thế nào? Trả lời tin nhắn chưa?】Mẹ nhắn một đoạn dài ngoằng, 【Hôm qua cậu ấy đến nhà dì Nhã Quân tặng tranh, mẹ thấy có vẻ cậu ấy là người thực tế. Tốt hơn mấy đứa đồng tính nam không ra nam, nữ không ra nữ trước kia mẹ gặp nhiều, với lại cũng hiểu rõ. Mẹ nghĩ rồi, nếu con muốn tìm thật thì chỉ có thể tìm tuýp người này thôi.】
Hứa Vị Trần không biết phải nhắn lại như nào, suy cho cùng thì bản thân hắn cũng là loại đồng tính mà mẹ từng gặp. Nhận xét của mẹ về đời tư của hắn luôn làm hắn cảm thấy áp lực, Hứa Vị Trần không muốn bất hiếu với mẹ vì mẹ chỉ còn hắn là có thể dựa vào, nhưng hắn cũng không muốn bà can thiệp vào chuyện tình cảm của mình.
Chắc thấy Hứa Vị Trần cau mày nhìn điện thoại không lên tiếng, Đường Kí Minh quan tâm hắn: "Vấn đề công việc à?"
Hứa Vị Trần ngước lên nhìn y một cái, lắc đầu: "Mẹ tôi."
Đường Kí Minh là người hiểu rõ tình hình nhà Hứa Vị Trần nhất, hắn không giấu giếm, đưa điện thoại cho Đường Kí Minh, không khỏi phàn nàn: "Tôi chưa gặp mà bà ấy đã nhắn cả tràng sớ dài thế này rồi, gặp xong chắc bà ấy mang sính lễ đến nhà em trai anh ngay quá."
Hứa Vị Trần ngồi xuống bàn ăn, nhận ra món Đường Kí Minh mang đến là đồ thức ăn nhanh của cửa tiệm hắn yêu thích.
(*) Thức ăn nhanh kiểu Trung gồm các món như bánh bao, mì, cơm hộp,...
Mấy năm trước khi Hứa Vị Trần học trường luật, những lúc gặp phải thời tiết mưa tuyết, Đường Kí Minh sẽ bảo tài xế tới đưa đón hắn, hoặc nếu đúng lúc y ở thành phố và có thời gian rảnh, y sẽ tự mình đến đón.
Hứa Vị Trần quen bắt nạt Đường Kí Minh rồi nên cứ yên tâm hưởng thụ, sai bảo Đường Kí Minh đưa hắn đi chỗ này chỗ kia ăn cơm, quán ăn này là nơi hai người đến ăn nhiều nhất.
Bất kể là Đường Kí Minh nhớ sở thích của Hứa Vị Trần hay là chỉ tình cờ đi ngang qua, Hứa Vị Trần vẫn không khỏi cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy logo của cửa tiệm, hiếm khi khen y: "Sếp Đường ăn uống có gu thật."
Đường Kí Minh cầm điện thoại của hắn, ngồi xuống chỗ đối diện, sau đó đưa lại cho hắn, hỏi: "Em muốn gặp Phùng Vũ Ứng à?"
"Không biết." Hứa Vị Trần vừa thở dài, "Tôi còn chưa trả lời tin nhắn của cậu ta đây, chẳng biết rep sao. Thế có phải bất lịch sự không?"
Đường Kí Minh an ủi hắn: "Không trả lời còn lịch sự hơn là nói chuyện bị khó xử."
"Vậy à?" Hứa Vị Trần vẫn là thấy Đường Kí Minh hiểu mình.
Cứ tưởng bản thân không mong chờ gì, nhưng khi nói chuyện này với Đường Kí Minh, thấy y thậm chí còn chẳng quan tâm chứ đừng nói gì là ghen tị, Hứa Vị Trần nhận ra mình vẫn hơi thất vọng.
Hắn cúi đầu ăn mấy miếng, tự dưng mẹ lại gửi thêm tin nhắn nữa: 【Thôi cuối tuần bảo dì Nhã Quân mời cậu ấy đến nhà ăn cơm luôn đi, để mẹ hỏi Kí Minh, nếu thằng bé rảnh thì nhờ nó đưa con về rồi tham khảo giúp con một chút.】
Hứa Vị Trần đau cả đầu, trả lời mẹ: 【Cuối tuần này con rất bận.】
Mẹ lại nói: 【Ăn cơm mà sao không rảnh? Kí Minh còn chịu khó về hơn con nữa.】
Ngay lập tức, điện thoại của Đường Kí Minh cũng rung lên, y liếc qua, nói với Hứa Vị Trần: "Dì hỏi tôi cuối tuần đưa em về nhà được không."
"Anh bảo không rảnh mau lên, bà muốn anh đưa tôi đi ăn với em họ anh." Hứa Vị Trần lên tiếng đúng lúc, muốn khớp lời khai với y.
Đường Kí Minh không làm theo mà nhìn Hứa Vị Trần, nói: "Sớm muộn gì dì cũng muốn em gặp."
Hứa Vị Trần hơi bất ngờ, thấy ý của Đường Kí Minh có vẻ là cũng mong Hứa Vị Trần có thể gặp Phùng Vũ Ứng. Hứa Vị Trần không vui, sầm mặt bảo "tùy", sau đó không muốn ăn nữa nên bỏ dĩa xuống, la Đường Kí Minh: "Thế tôi gặp vậy. Thứ bảy tôi gặp rồi chủ nhật cầu hôn cậu ta, vừa lòng mấy người."