Công Viên Tình Yêu

Chương 12

Tay của y rất khô ráo, nhiệt độ thấp hơn Hứa Vị Trần một chút, Hứa Vị Trần ngơ ngác, mặt nóng lên, không đôi co với y nữa.

Đến dưới chung cư của Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh đỗ xe xong, sau đó lên lầu cùng hắn. Đường Kí Minh nói bệnh của Hứa Vị Trần do y lây nên y sẽ chăm sóc Hứa Vị Trần cho đến khi hắn bình phục.

Thuốc cảm thông thường mà Hứa Vị Trần uống không có tác dụng, trên đường về lại không ngủ nên tinh thần không tốt, vì thế đã nhất trí rằng tên đầu sỏ Đường Kí Minh đúng là phải chịu trách nhiệm với mình. Hắn tự tin bắt lấy cánh tay Đường Kí Minh, coi y là ba-toong.

Buổi sáng Hứa Vị Trần vẫn còn sức nói cười, nhưng đến chiều đã bắt đầu sốt cao.

Hắn nằm thoi thóp trên sô pha, Đường Kí Minh bảo thư ký mang thuốc đặc trị đến, còn nhận vài cuộc gọi từ trợ lý luật sư thay Hứa Vị Trần.

Trong lúc đỡ Hứa Vị Trần dậy uống thuốc và uống nước, y còn nhận xét bằng giọng điệu vô cùng khách quan, đánh giá trợ lý luật sư của Hứa Vị Trần không có ý thức về thời gian riêng tư.

Hứa Vị Trần nuốt thuốc, ngồi đấy ho khan một cách uể oải rồi gào lên: "Tôi sắp chết đến nơi rồi mà anh còn tâm trạng mắng đồng nghiệp của tôi."

Đường Kí Minh bị hắn chọc cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, mềm mỏng chỉnh lại lời lẽ của hắn: "Đừng nói lung tung, ngày mai sẽ khỏe ngay thôi."

"Nếu ngày mai không khỏi thì sao?" Hứa Vị Trần không chút khí thế trừng hắn, "Nếu tôi sốt khờ luôn thì anh phải chịu trách nhiệm nửa đời còn lại của tôi đấy."

"Không thành vấn đề." Đường Kí Minh qua loa lấy lệ rất rõ ràng, "Tôi chịu trách nhiệm."

Hứa Vị Trần vỗ lên bàn tay đang đặt trên trán mình của y cho hả giận, nhưng do thiếu sức nên như đang vỗ về. Đường Kí Minh đối xử với người bệnh rất kiên nhẫn, đợi Hứa Vị Trần dời tay rồi mới rời đi.

Thuốc đặc trị phát huy tác dụng rất nhanh, sập tối Hứa Vị Trần toát mồ hôi cả người, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Hắn ăn bữa tối mà Đường Kí Minh làm cho mình xong lại quậy đòi đi tắm, Đường Kí Minh bèn xả một bồn nước cho hắn, sau đó đỡ hắn ngâm mình vào trong đó.

Khi Hứa Vị Trần đang ngâm mình trong bồn tắm, điện thoại của Đường Kí Minh reo lên, y bèn ra ngoài cửa phòng tắm nghe điện thoại.

Hình như là điện thoại từ cấp dưới của y gọi đến bàn chuyện công việc. Đường Kí Minh nói chuyện ngoài cửa rất lâu, có vẻ nghỉ ngơi vài ngày nên công ty có rất nhiều việc phải chờ y quyết định.

Hứa Vị Trần chờ đến phát chán, cảm thấy nước gần lạnh, bèn tự bước ra khỏi bồn tắm, đang định lấy áo choàng tắm thì hình như Đường Kí Minh nghe thấy tiếng động, cúp điện thoại đi vào: "Sao không gọi tôi?"

Y nhìn vào mắt chứ không nhìn vào cơ thể của Hứa Vị Trần, ánh mắt hết sức chính trực.

Hứa Vị Trần kéo áo choàng tắm mấy cái nhưng kéo không xuống, thế là Đường Kí Minh đi đến gỡ móc áo cho hắn, giũ chiếc áo choàng tắm màu trắng khoác lên vai hắn: "Lạnh không?"

Hứa Vị Trần cảm thấy cái tính ti tiện của mình lại trỗi dậy rồi, rõ ràng hắn biết mặc dù Đường Kí Minh có thể làʍ t̠ìиɦ với hắn, nhưng cơ bản y vẫn là trai thẳng, sẽ không có phản ứng gì mấy với cơ thể đồng giới. Thế nhưng hắn vẫn ghét việc Đường Kí Minh nhìn hắn y như con vật nhỏ.

"Lạnh." Hắn cố ý nói, vươn tay ôm lấy Đường Kí Minh, lau nước chưa khô lên áo sơmi của y, ngẩng mặt nhìn y, "Đường Kí Minh, anh nghe điện thoại lâu quá."

Đường Kí Minh hơi ngẩn người, lùi về phía sau một bước với vẻ cứng đờ hiếm thấy, khép áo choàng tắm của Hứa Vị Trần lại, buộc thắt lưng lại, lấy khăn lau mặt cho hắn rồi giải thích: "Tôi tưởng em ngâm xong sẽ gọi tôi." Lại nói: "Để tôi tăng nhiệt độ lên một chút."

Hứa Vị Trần nhìn vết ướt lốm đốm trên áo sơ mi trắng của y, dù biết rõ là bản thân đang tự sỉ nhục mình nhưng vẫn tức giận đến mức tai nóng bừng, hắn không phục mà cứ lẽo đẽo đi theo Đường Kí Minh, chờ y tăng nhiệt độ lên thì lập tức túm lấy cổ áo sơmi của y rồi kéo nó ra khỏi quần: "Đồ anh ướt cả rồi, để tôi cởi ra giúp anh nhé."

Bên ngoài mặt trời đã lặn, trong nhà tối om, chỉ có sắc trời xám tro bên ngoài cửa sổ đóng vai trò là nguồn sáng.

Đường Kí Minh quay người lại, Hứa Vị Trần không thấy rõ nét mặt của y, hơi tủi thân bĩu môi. Y đè cổ tay Hứa Vị Trần lại rồi kéo tay hắn ra: "Hứa Vị Trần."

Nói cứ như việc Hứa Vị Trần thèm khát khiến y khó xử ấy.

Hứa Vị Trần vừa chột dạ vừa thất bại, thẹn quá hóa giận, tức điên người nghiến răng: "Anh không muốn bị tôi chạm vào đến vậy à, sao đêm hôm trước lại hăng thế, bảo dừng cũng không dừng, do anh uống thuốc nên mới vậy sao?"

Hắn muốn đẩy Đường Kí Minh ra để quay về phòng, tay đã đè vai y lại, vừa định bước về trước đã bị Đường Kí Minh kéo lại, lần này Đường Kí Minh ôm hắn vào lòng, ôm rất chặt.