Một lát sau.
“Nhóc Lê à, cháu đào đâu ra đối tượng hả? Thím từng gặp chưa?” Thím Phương là thật sự quan tâm cô nên mới hỏi nhiều.
“Hồi nhỏ mẹ cháu đã đính ước từ bé cho cháu, anh ấy là quân nhân, hai hôm trước xảy ra chuyện đúng lúc gặp được, lúc đó anh ấy có nhiệm vụ trên người, báo cáo kết hôn thông qua, anh ấy sẽ tới tìm cháu ngay! Đăng ký kết hôn xong thì cháu đi luôn.”
“Hóa ra là vậy hả, tốt, tốt, mẹ cháu là người phụ nữ rất thông tuệ, thím đã nói mà nhóc Lê trông xinh đẹp như vậy, sao có thể là đứa trẻ số khổ chứ!” Thím Phương vỗ tay Cố Lê vui mừng nói. “Tùy quân tốt, tùy quân tốt, cháu giờ không có nhà mẹ đẻ, phi, thím chính là nhà mẹ đẻ của cháu! Công việc của cháu thím cần, cháu muốn bán bao nhiêu tiền?”
“600 là được ạ!”
“Ôi, con bé ngốc, công việc này của cháu ít cũng phải một nghìn, giờ cháu chỉ cần 600 thì sao mà được, thím làm chủ 999 số may mắn, cũng coi như thím mưu lợi, tính là cho thêm của hồi môn có được không?” Thím Phương hỏi.
Cố Lê quả thực không nghĩ đến, cô đã tìm hiểu một số tình huống, tám chín trăm chắc chắn là cái giá tốt rồi, giao tình của cô và thím phương hoàn toàn dựa vào ngược cặn bã mà có, thời buổi này có thể cho cô 99 tệ hồi môn vậy cũng không ít đâu!
Nói không cảm động là giả.
“Vâng, cảm ơn thím, cảm ơn chú Vương!”
“Con ngoan, sau này có việc gì thì nói với chú thím, giống như thím cháu đã nói, chú thím chính là nhà mẹ đẻ của cháu.” Chú Vương vỗ ngực đảm bảo.
“Dạ, thím ơi thời gian không còn sớm nữa, cháu về đây ạ! Sáng mai chúng ta đến nhà máy dệt xử lý chuyện công việc.”
“Cháu về đâu? Cháu cứ ở nhà đi!” Thím Phương vội vàng nói.
“Cháu đã trả tiền rồi, ở ngay nhà khách bên cạnh, rất tiện!”
“Thôi được, vậy thím không giữ cháu lại nữa, ngày mai cùng Hiểu Âu chờ cháu ở cửa!”
Thím biết cô nhóc này là người bướng bỉnh, cũng không miễn cưỡng giữ lại.
“Cảm ơn chị Lê Lê!” Hiểu Âu mở miệng nói, đuôi mắt cũng đã đỏ hết rồi.
Có thể thấy cậu rất cần công việc này, nếu không cậu sẽ phải xuống nông thôn rồi!
“Thím tiễn cháu!” Thím Phương khoác tay Cố Lê đi ra ngoài.
“Mẹ, chị Lê Lê, con cũng đi!” Hiểu Yến nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đi cùng.
“Được thôi!”
Tâm trạng của Cố Lê có chút phức tạp, cô đã cảm nhận được sự ấm áp trên người bọn họ.
Ở hiện đại cô là một cô nhi, có bà nội cũng không phải là ruột thịt, không ngờ xuyên sách vẫn là một cô nhi!
Haizz! Số phận rồi!
Cũng không cần tương đồng vậy chứ!
Hai mẹ con kẹp Cố Lê ở giữa liền đi ra ngoài, vừa ra ngoài đã nhìn thấy đám đông chen chúc ở hướng nhà Khương Bình.
Cố Lê vừa nghĩ liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Thím Phương lớn giọng hét lên, “Sao vậy?”
“Hầy, nhà lão Khương bị trộm rồi, chỉ thiếu điều nóc nhà chưa bị cuộn đi thôi, nhà còn mỗi bốn bức tường á! Mau đi xem thử đi, nói ra thì tên trộm này cũng lợi hại đấy, trộm đi hết mọi thứ mà thần không biết quỷ không hay, giờ chuyển nhà cũng không sạch sẽ bằng hắn, nghe nói đào ra được rất nhiều hốc, bà đoán xem có phải là nhà lão Khương giấu bảo bối gì đó hay không?”
“Thật hả? Đi, nhất định phải đi xem thử, đây lẽ nào chính là thiên đạo luân hồi?” Thím Phương nhìn về phía Cố Lê, “Nhóc Lê, có đi không?”
Ánh mắt mong chờ kia của thím Phương, cô cũng không nói ra được lời từ chối.
Quả nhiên nơi nào có náo nhiệt, nơi đó sẽ có thím Phương!
Vừa đến gần, Khương Đào đã nhìn thấy Cố Lê.
“Khương Lê, con khốn nhà mày, có phải là mày không, có phải là mày dọn sạch nhà không hả?” Khương Đào nói rồi liền nhào lên cào vào mặt Cố Lê.
Không có ai để điều này xảy ra đâu!
Ngay khi thím Phương muốn ra tay, Cố Lê tung ra một cước, người liền bay luôn.
“Giữ mồm miệng sạch sẽ chút, ngoài ra, tôi họ Cố, Cố Lê!” Cố Lê lạnh lùng liếc người trên mặt đất một cái, nói.
“Wow, chị Lê Lê, thân thủ này của chị đỉnh quá luôn, một cước đá bay nha, sùng bái chị ghê, em cũng muốn học!” Hiểu Yến vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nghe xong lời này, ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía Cố Lê đều đã thay đổi! Mang theo chút tán thưởng!
Quay đầu lại liền bắt đầu nói Khương Đào trên mặt đất.
“Tôi đã ngồi ở đây suốt cả chiều, Khương, à không Cố Lê chỉ cầm một tay nải nhỏ rời đi, con bé có ba đầu sáu tay à, cháu miệng tiện thì nên đánh!”
“Đúng vậy, buổi chiều lúc Nhóc Lê đến nhà tôi, nhiều người như vậy đều đã nhìn thấy!”
“Hầy, Khương Đào này trước kia trông cũng dịu dàng ngoan ngoãn, đúng là một lời khó nói hết, lời vừa nãy ở nhà chắc cũng nói không ít nhỉ.”
“Chẳng thế thì sao, chẳng trách Nhóc Lê muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, không cắt còn chờ ăn Tết à?”
……
“Công an tới rồi, công an tới rồi, nhường đường một chút!”
Vừa nghe công an tới rồi, Phương Hồng Hoa nhanh chóng bò ra khóc lóc kể lể.
“Im lặng, tôi tới không phải vì nhà bà gặp trộm, các người cũng chưa báo án, chúng ta đã nhận được chứng cứ vô cùng xác thực, Khương Đào, Khương Quả bị tình nghi gϊếŧ người chưa thành, Khương Bình, Phương Hồng Hoa nɠɵạı ŧìиɧ, bắt về quy án theo luật.” Tiếu Lộ lạnh lùng nói.
Cảnh sát phía sau trực tiếp khống chế Phương Hồng Hoa và Khương Đào.
Đám đông lại bùng nổ lần nữa!
Lúc này đã có người bạo dạn mở miệng hỏi.
“Đồng chí cảnh sát, anh nói Khương Bình và Phương Hồng Hoa nɠɵạı ŧìиɧ là có ý gì?”
“Khương Quả và Khương Đào đều là con ruột của Khương Bình chăng!”
Cao thủ ở nhân gian, không biết là ai, đã trực tiếp nói ra chân tướng!
“Bà không nói thì thôi chứ bọn họ trông giống nhau thật!”
“Vậy, vậy không phải chứng tỏ, Khương Bình đã có con trước khi kết hôn, còn kết hôn với Cố Yên? Đây chẳng phải là lừa hôn à?”
“Phải đó, chẳng trách Nhóc Lê muốn cắt đứt quan hệ với cả nhà bọn họ, cắt tốt lắm!”
“Đúng, đúng, đồng chí cảnh sát, cái này sẽ không ảnh hưởng tới Nhóc Lê chứ, nếu như ảnh hưởng thì bọn tôi nhất định phải cùng nhau đệ đơn lên nhờ lãnh đạo làm chủ!”
Tiếu Lộ nhìn thoáng qua Cố Lê, sau đó nói với đám đông đang xì xào, “Không ảnh hưởng!”
“Dẫn đi!”
“Khương Lê! Mày……”
“Tôi tên là Cố Lê, đồng chí cảnh sát ơi ồn quá, bịt miệng bọn họ lại giúp tôi với!” Cố Lê không biết đã lấy ra hai miếng giẻ rách từ lúc nào, trực tiếp mỗi người một cái, động tác cực nhanh!
“Cảm ơn!”
“Ưm ưm ưm……”
Người cứ thế bị dẫn đi!
Không đúng, còn có sổ sách!
Thôi vậy, báo cáo nặc danh đi!
Đến đây, chỗ này cũng không còn liên quan gì đến cô nữa!
“Nhóc Lê, đừng đau lòng nữa, đi thôi!”
“Vụ nɠɵạı ŧìиɧ này thật đúng là không ngờ đến nha!”
“Cố Yên chết không nhắm mắt mà! Khương Bình cái tên đáng chém ngàn đao này!”
Nước mắt của Cố Lê lại lần nữa online, “Cảm ơn các ông các bà, các chú các thím, ngày mai cháu sẽ đi thăm mẹ cháu!”
“Con ngoan!”
“Ai nói không phải chứ!”
“Đi thôi!” Thím Phương hoàn toàn không ngờ rằng sẽ là như vậy, lôi kéo Cố Lê rời đi.
“Thím à cháu không sao, cháu vẫn rất ổn!”
Về đến nhà khách, đóng cửa lại Cố Lê liền vui vẻ xoay một vòng tại chỗ!
“Hừ, làm chuyện xấu luôn phải nhận trừng phạt, tuy muộn nhưng vẫn tới!”
Ngâm nga khúc hát, trực tiếp vào không gian, suy nghĩ ngày mai phải gửi sổ sách đến nhà máy sắt thép!
Cái gì cũng không chê nhiều đúng không, huống hồ dám làm thì phải dám nhận, lần này Khương Bình có lẽ phải ăn đạn rồi.
[007: Đã tìm được sổ sách, có thể lấy bằng ý niệm]
[Cô Lê: Cảm ơn nhá!]
Ngâm mình, uống rượu vang, nghĩ đến người đàn ông kia, cũng không biết anh đang làm những gì, có nhớ cô hay không.
Ở bộ đội thành phố Tế xa xa, Sở Vân Triệt đang dẫn theo binh lính quét dọn sân sướиɠ và nhà cửa đột nhiên hắt xì một cái.
“Đoàn trưởng, có phải chị dâu nhớ anh rồi không?”
“Còn không mau làm việc!”
“Vâng!”
Ở chỗ người khác không nhìn thấy, khóe miệng Sở Vân Triệt cong lên, anh rất mong nhờ cô đến, cùng nhau vun đắp một gia đình nhỏ với cô.
Ngay mai anh phải đến chỗ thợ mộc đặt hàng, chuẩn bị đẩy đủ mọi vật dụng trong nhà.
Nếu đã cho cô một mái nhà, thì phải dùng hai mươi phần lòng thành để đối đãi!