Omega Xinh Đẹp Sẽ Gạt Người

Chương 4

bài tập như cức của Cố Thanh.

── Bỏ trống một khoảng trống lơ trống lóc, viết được mấy chữ nhỏ xíu ngoằn ngoèo.

Một lúc sau, ánh mắt Diệp Lâm Thành không nhịn được lia về phía Tạ Sơ ở xa xa.

Tạ Sơ ngồi ở hàng thứ tư cạnh hành lang, bên cạnh có hai nữ sinh đang đứng.

Khi Diệp Lâm Thành nhìn sang, đúng lúc Tạ Sơ đã đưa cho hai nữ sinh kia vở bài tập, hai nữ sinh kia nói nói cười cười rồi quay về chỗ.

Diệp Lâm Thành đẩy ghế ra: "Chờ chút. Tao đi lấy."

Hắn bị Tạ Sơ bịa chuyện thành như vậy, còn bị Lộ Khánh Quốc phê bình cho một trận, giờ còn đi mượn vở bài tập toán của người ta chắc là ổn ha?

Hơn nữa, thấy nữ sinh ai cũng mượn được mà.

Dụ Dương ngồi ở phía sau trợn to hai mắt: "Cái địch mẹ, đi thiệt hả?"

Ấn tượng của Tạ Sơ dành cho người khác đó là luôn không thích chơi chung với đám Alpha bọn họ. Mấy người bọn họ đó giờ cũng chẳng qua lạ gì với Tạ Sơ.

Cố Thanh đập vai Diệp Lâm Thành: "Hỏi dùm em học bá có mùi gì nha anh, em thích hương hoa á."

"Cút."

Diệp Lâm Thành băng qua hai hành lang, đến chỗ ngồi của Tạ Sơ.

Hắn kéo cái ghế từ phía bên kia của lối đi, ngồi ngược ghế nằm nhoài trên lưng ghế trông cà lơ phất phơ thấy rõ.

"Lớp phó học tập, cho mượn vở bài tập toán xem chút trả."

Đám học sinh ngồi xung quanh thấy cảnh tượng kỳ dị này thì nháo nhào cả lên.

Tạ Sơ liếc nhìn hắn: "Chỉ xem thôi à?"

Diệp Lâm Thành cười, nói thẳng: "Tôi mượn chép chút."

Ánh mắt Tạ Sơ dời trở về, Tạ Sơ nói: "Tôi không cho người khác mượn để chép."

Diệp Lâm Thành nhướng mày, cả người đẩy mạnh cái ghế dịch lên phía trước, ma sát trên sàn xi măng kêu ra tiếng lạch cạch sắc bén, ghé sát vào tai Tạ Sơ.

"Thân tôi còn cho cậu dùng cả rồi, mượn vở bài tập chép miếng cũng không được à?"

Tuy đã phun thuốc ngăn cách, nhưng dù sao Diệp Lâm Thành cũng là Alpha.

Tạ Sơ cũng không muốn nói nhảm với hắn, ném cuốn vở bài tập còn trắng bóc tới.

"Tôi chưa làm."

Diệp Lâm Thành liếc nhanh qua, mười câu đều trống không.

"Thôi được."

Cái ghế được đặt lại chỗ cũ.

Bầu không khí trong lớp cực vi diệu.

Sau khi hắn đi, những người ở hàng trước nhỏ giọng bàn tán.

"Sao hôm nay Diệp Lâm Thành đột nhiên lại kiếm chuyện với học bá thế?"

"Sao tớ ngửi thấy có mùi thuốc súng ta?"

"Lớp phó học tập thật sự rất thẳng thắng không a dua nịnh bợ, với một khuôn mặt đẹp trai như vậy mà vẫn có thể nói "không" được."

"Bởi nên người ta mới đứng nhất khối đó." Tiếng cười ồn ào náo loạn, giờ giải lao nhanh chóng trôi qua.

Với một tiếng hét to "vào học", thầy Mã Như Nho dạy toán bước vào lớp với chiếc bụng phệ.

Bôi bôi xóa xóa bảng đen trên bục giảng vài lần, Mã Như Nho mở màn một câu theo thường lệ: "Tất cả mở vở bài tập nộp hết qua phía bên trái cho tôi. Tôi kiểm tra vở ngẫu nhiên."

Diệp Lâm Thành và Dụ Dương như người cùng hội cùng thuyền, liếc nhau một cái.

Mã Như Nho vừa giảng bài vừa đi đi lại lại ở lối đi, thuận tay lật mở vài cuốn kiểm tra.

Cỡ gần 10 phút nữa là hết tiết, ông chưa đi xuống kiểm hàng cuối lớp, trong lòng Diệp Lâm Thành và Dụ Dương cuối cùng cũng tạm nhẹ nhõm.

Lòng Dụ Dương thở dài, tưởng như mới vừa đi qua hố bơm, mỗi lần Hà Mã đi ngang qua đều run cầm cập.

Ngay lúc còn năm phút nữa là hết tiết, khi bài tập tối sắp được giao, bụng phệ đột nhiên đi từ hướng khác ra đằng sau lớp học, đi tới chỗ Diệp Lâm Thành.

Vở bài tập ở góc bên trái bị cầm lên.

Khóe miệng Diệp Lâm Thành giật giật.

Chỉ trong vài giây, quyển vở "xoẹt" một tiếng ném trở lại bàn, Mã Như Nho rít lên dữ dội: "Diệp Lâm Thành, em muốn giữ vở lại để bán à?"

Phía dưới vang lên tiếng cười khúc khích, Mã Như Nho chỉ ra ngoài cửa sổ: "Ra ngoài đứng, đứng cho tới khi vào tiết mới."

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Lâm Thành bị phạt, nhưng hôm nay bị mắng te tét hai lần, đột nhiên hắn muốn làm chút chuyện gì đó quá.

Hắn liếc nhìn Tạ Sơ, đối phương đã im lặng bắt đầu dẹp sách bỏ vào cặp, thay sách khác cho tiết học tiếp theo.

"Bài của trang hôm nay khó lắm, thầy Hà, ngay cả lớp phó học tập cũng đâu có làm đâu ạ."

Lại thêm một trận cười.

Tạ Sơ xem như là một học sinh nhất khối kiên cố, cái chuyện kiểm tra bài tập về nhà rất ít khi đến lượt cậu. Mã Như Nho nghe thấy thế thì cau mày, còn quên mất mình bị đổi họ từ khi nào, xoay người đi về phía tổ thứ tư.

"Tạ Sơ, em chưa làm à?"

Lần đầu tiên bị người ta mách lẻo quang minh chính đại như này, Tạ Sơ liếc nhìn Diệp Lâm Thành, sau đó lấy vở bài tập trong cặp ra, đứng dậy đưa qua cho thầy.

"Thưa thầy Mã, làm xong rồi ạ."

Lúc này Mã Như Nho mới nhớ lại lúc nãy Diệp Lâm Thành gọi mình là gì, tức muốn bể phổi, nhìn vở bài tập Tạ Sơ lần nữa──

Mười câu hỏi được trả lời một cách gọn gàng.

"Diệp Lâm Thành!"

Mã Như Nho vừa gầm rú lên vừa ném vở bài tập của Tạ Sơ lên bàn Diệp Lâm Thành: "Tối nay chép phạt mười câu này cho tôi mười lần! Xem người ta học hành như thế nào!"

"Đi ra ngoài đứng!"

Khoảnh khắc Tạ Sơ duỗi tay lấy vở từ trong cặp ra thì Diệp Lâm Thành đã biết bản thân mình đã đi quá xa rồi.

Mười câu đối với Tạ Sơ chả tính là cái gì, trên lớp trộm lúc rảnh rỗi là có thể làm xong.

Dụ Dương ngồi ở đằng sau vẻ mặt xót thương, lắc đầu chịu thua.

Tiểu Diệp, yêu rồi.

Sau khi giảng xong một câu cho bạn kia, Tạ Sơ thấy còn bảy phút nữa mới hết giờ học nên định ra ngoài đi vệ sinh.

Vừa bước ra khỏi cửa, một cánh tay rắn chắc màu lúa mạch ngăn trước người cậu.

Tạ Sơ cười, lộ răng nanh nhỏ: "Ơ, còn đứng đây à?"

Diệp Lâm Thành có vẻ ngoài điển trai lạc quan tiêu chuẩn, sống mũi cao, mặt mày luôn mang ý cười, vừa anh tuấn vừa ấm áp.

Chỉ có điều lúc này mắt hắn đang nheo lại, sắc mặt không được tốt.

"Lời cậu nói có câu nào là thật không?"

Tạ Sơ suy nghĩ,

"Không có."

Có điều đại thiếu gia cũng không đứng ở hành lang quá lâu, chưa đầy hai phút, thì Trình Phi đã tới gọi hắn tới văn phòng, còn đưa cho hắn cái ghế ngồi xuống.

"Từ nay về sau hãy chăm chỉ làm bài tập, đừng cãi thầy nữa."

Trình Phi là một giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi, nhà trường thấy cô còn trẻ, nên mới giao một đám con cháu thế gia đủ thể loại và vị đại phật khó đối phó của lớp 11-7 cho cô. Người trẻ, sẽ không quá cứng nhắc.

Cô dừng lại một chút, nhìn chiếc áo phông đen trên người Diệp Lâm Thành, sau đó nói: "Đồng phục học sinh nên mặc thì vẫn phải mặc, nếu không lớp ta sẽ bị kỷ luật trừ điểm.

Diệp Lâm Thành sờ mũi, không phải là hắn cố ý không mặc đồng phục.

"Hôm qua em đi chơi bóng không biết bị ai lấy nhầm đồng phục đi mất, để em mua bộ mới."

Ngoài việc kém nhiệt huyết với học hành ra, thì những mặt khác Diệp Lâm Thành là một học sinh tốt tuân thủ quy định nhà trường. Nỗ lực rất nhiều trong các hội thao bóng rổ.

Trình Phi nói: "Mặc size mấy? Ngày mai cô lấy cho em một bộ."

Diệp Lâm Thành mỉm cười: "Không phải size nhỏ là được ạ."

Tuy dáng hắn cao. Nhưng cơ bắp khắp người rất săn chắc, đồng phục từ size M - XXL là được.

Trình Phi gật đầu, vừa đi được mấy bước lại vòng về, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Em và Tạ Sơ không có chuyện gì thật à?"

Trong lòng Trình Phi vẫn không hy vọng Tạ Sơ vì những chuyện khác mà lơ đãng việc học, thành tích dạy học ba năm của cô rất cần phải dựa vào mầm non xuất sắc này mới có thể rạng rỡ.

Diệp Lâm Thành nói: "Đương nhiên là không ạ."

Sau khi Trình Phi rời đi, Dụ Dương mới hai, ba bước nhảy vào từ cửa sau. Đầu tiên là đưa qua cho một thanh socola ăn để an ủi tâm hồn, rồi mới hỏi:

"Không có chuyện gì thật không?"

Ý cười trên mặt Diệp Lâm Thành chợt tắt.

"Lúc trước thì không có chuyện gì, còn bây giờ thì có rồi."

___________________