Tôi Trở Thành Kẻ Nịnh Bợ Bạo Quân

Chương 5: Nhưng Tống Phổ biết, đều là giả dối, hoàng đế chó má chính là một tên thần kinh, ᗷiếи Ŧɦái!!

Nhóm vũ nữ này uốn éo eo thon, bụng phẳng trang điểm bằng những hạt ngọc sáng bóng, mỗi động tác phô bày sự quyến rũ nồng nàn của vùng đất xa xôi. Trong số đó, một vũ nữ với cánh tay mảnh khảnh mở rộng, tấm lụa mỏng đỏ bay phấp phới, theo nhịp trống từng bước tiến gần thiếu niên trên chiếu, ngón tay nhẹ chạm vào chén rượu của thiếu niên, ánh mắt mê hoặc như tơ như điện, khiến thiếu niên ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu.

So với sự bối rối và ngượng ngùng của Lý Tông Nghĩa bọn họ, Tống Phổ lại tỏ ra bình tĩnh không lay động, càng nổi bật hơn.

Thực ra những vũ điệu của vũ nữ này cũng khá xuất sắc, nhưng quá mềm mại, cậu đã xem quá nhiều các điệu nhảy của các nhóm nhạc nữ Hàn Quốc hiện đại, lại thích kiểu vũ đạo mạnh mẽ, mỗi động tác đều tràn đầy sức mạnh, là sự quyến rũ rất nam tính.

Tất nhiên cậu cũng không có ý chê bai các vũ nữ, họ cũng được coi là nghệ sĩ nhân dân, chỉ là cậu không biết thưởng thức mà thôi.

Sự bối rối của những người hầu lọt vào mắt Nhân Đế, hắn lơ đãng nhìn sân khấu, đột nhiên mở miệng nói: “Tào Hỉ, rót rượu.”

Tào Hỉ lập tức đồng ý, hắn ta cầm một bình rượu, Đam Đài Dập lại giơ tay nhẹ nhàng ấn xuống, ánh mắt dài nhỏ liếc nhìn Tào Hỉ một cái, thấp giọng: “Lấy Xuân Nhật Túy tới.”

Tào Hỉ nghe xong, lập tức đổi một bình khác, rót cho Đam Đài Dập một ly, liền nghe hắn nói: “Tào Hỉ, rót rượu cho Tống khanh."

Tống Phổ nghe thấy lời hắn, quay đầu nhìn một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đam Đài Dập, Đam Đài Dập cười nhẹ với cậu, hoàn toàn là hình ảnh của một lãnh đạo dịu dàng chu đáo.

Nhưng Tống Phổ biết, đều là giả dối, hoàng đế chó má chính là một tên thần kinh, biếи ŧɦái!!

Cậu chỉ nhìn một cái bèn tránh ánh mắt, giả vờ uống rượu mà nâng chén lên, rượu cổ đại nồng độ không cao, có lẽ chỉ cao hơn bia một chút, Tống Phổ uống hai ly, cũng không có phản ứng rõ ràng, thấy Tào Hỉ tới rót rượu, cậu giơ chén ra đáp ứng.

Tào Hỉ rót đầy một ly lớn cho cậu, hai tay cậu nâng chén, hướng lên chỗ ngồi chính của Đam Đài Dập, rất lễ phép cung kính nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ban rượu ngon."

Đam Đài Dập liếc nhìn cậu, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói trầm thấp sang trọng như bản nhạc hay từ nhạc cụ cao cấp, “Tống khanh đúng là biết đây là rượu ngon, rượu này là rượu tiên đế cất giữ, chôn dưới đất hơn hai mươi năm, hiện nay đúng thời điểm thích hợp, đem ra cùng thưởng thức với quân thần là tốt nhất.”

Đam Đài Dập nói chuyện với Tống Phổ cũng thêm vài phần thân thiện tùy ý, thái độ thay đổi này, khiến Tào Hỉ nhìn thấy không khỏi thay đổi cách nhìn về thiếu niên trước đây tồn tại mờ nhạt này.

Tống Phổ tự nhiên cũng cảm nhận được sự chú ý khác thường này, không khỏi có chút đau đầu, cậu cũng gan to, dám nịnh hót Đam Đài Dập như vậy, chỉ thiếu quỳ xuống hô trời phù hộ đại Lương ta, hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế.

Quá xấu hổ, quá nịnh bợ, không chỉ thu hút sự chú ý của đối phương, đối phương còn nói sau này sẽ xem gan ruột của cậu... trời ạ, cậu đây là muốn phát triển thành yêu quái nịnh bợ sao?

Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng xấu hổ, chính là kiểu xấu hổ muốn co rút ngón chân lại ý.

Tào Hỉ rót xong rượu cho cậu, lại được Đam Đài Dập ra hiệu, liền đi rót rượu cho các thiếu niên khác. Cũng biết Tống Phổ đã hợp ý Đam Đài Dập, còn đặc biệt gọi một tiểu thái giám ở bên cạnh Tống Phổ hầu rượu.

Các thiếu niên trong sảnh đều được rót rượu xuân nhật túy, có người đã uống như uống nước, ực ực một hơi uống cạn. Tào Hỉ mắt sắc, thấy có người uống cạn, liền kịp thời rót đầy, trông như muốn rót thỏa sức vậy.

Tống Phổ uống một chén, rất nhanh cảm thấy bụng nóng lên.

Đam Đài Dập chậm rãi nói: “Rượu xuân nhật túy này hậu lực rất mạnh, người thường uống một chén liền ngã, xem ra các ngươi tửu lượng không tồi, Thường Khanh đã uống ba chén vẫn chưa say."

Hắn nói câu này, kèm theo nụ cười nơi khóe miệng, như đang khen ngợi. Thường Giang Minh được gọi là Thường Khanh lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Thần còn có thể uống!"

Đam Đài Dập giọng điệu ôn hòa nói: “Vậy thì uống cho thỏa, Tào Hỉ, rót rượu.”

Tào Hỉ nghe lời tiếp tục rót rượu cho Thường Giang Minh, những người còn lại cũng có tiểu thái giám hầu hạ. Tống Phổ không biết từ lúc nào đã uống vài chén.

Rượu này lúc đầu không có gì mạnh, càng uống càng cảm nhận được hậu lực, Tống Phổ cảm thấy mình sắp say, tiểu thái giám lại đến rót, cậu cũng không muốn uống nữa, nhân lúc rộng áo khoác, đổ vài chén xuống thảm.

Tửu lượng của cậu khá, nhưng tửu phẩm rất tệ. Hồi tốt nghiệp trung học, tham gia tiệc lớp, uống say mèm, ôm chặt lấy thầy hiệu trưởng, khóc lóc thổ lộ như đang tỏ tình với người mình thầm thương, cuối cùng còn muốn xoa đầu thầy hỏi: "xxx, sao thầy hói thế?"