Xuyên Nhanh: Quy Tắc Ứng Xử Của Ánh Trăng Sáng

Chương 25

Anh bây giờ là một kỹ thuật viên không có kinh nghiệm chiến trường, tay mơ chiến đấu, ở trong tình huống không khẩn cấp đến thành phố C với đội cứu hộ, nói khó nghe một chút, là quấy rối điển hình.

Vì một cái ý niệm cũng không xác định lại gây cho người ta thêm rất nhiều phiền toái, Quý Dã cũng không muốn đến nữa.

Anh suy nghĩ một chút liền hiểu ra, đối với suy nghĩ của chính mình có chút bất đắc dĩ.

Đặt ngón tay lên vai Lục Chi Hoài trên vai, Quý Dã lắc đầu, không biết nên diễn đạt như thế nào, có chút xấu hổ, “Tôi hiểu rồi, tôi chỉ…”

Anh đưa tay ra ấn đầu ngón tay Lục Chi Hoài, tiếng nói bất đắc dĩ: “Xin lỗi, không nên gây thêm phiền toái cho cậu nữa, tôi chỉ là cảm giác có chút không ổn, có chút lo lắng.”

Quý Dã giải thích, vốn định nói rằng ý anh không phải là gây rắc rối, nhưng câu này dường như chạm vào thứ gì đó, Lục Chi Hoài dừng bước vững vàng về phía trước.

Hắn cúi đầu, lông mi rũ xuống, mặc không lên tiếng để tóc mình nằm trong tay Quý Dã. Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt lên nhìn Quý Dã, nhỏ giọng nói: “Quý Dã, anh nói đúng.”

Không cần nói xin lỗi với hắn.

Căn cứ B1 di chuyển rất nhanh, lệnh chính thức vừa phát ra, không lâu sau đã chọn được người.

Thời gian eo hẹp , buổi chiều là phải rời đi. Nhưng bọn họ đều là binh lính máy móc có sức chiến đấu phong phú, cho dù mệnh lệnh gấp rút, bọn họ cũng không hoảng sợ, một khi quân lệnh được ban ra, bọn họ liền nhanh chóng thu dọn xong.

Lúc đi Quý Dã không có việc làm trong tay nên đã lái xe đưa Lục Chi Hoài đi.

Cho dù là mùa xuân, trời vẫn băng tuyết, đất trời trắng xóa, người đi bộ trên tuyết có thể dễ dàng tạo thành nhiều hình thù khác nhau.

Quý Dã đi ở trên nền tuyết, quay đầu lại xem.

Trong hoàn cảnh trống rỗng này, những bức tường cao của căn cứ dường như trở nên rộng lớn, giống như một pháo đài được bao bọc bởi thép.

Cổng có trạm kiểm soát, ngoại trừ lính canh tuần tra, còn có người máy lưu trữ năng lượng điện tử đi lại, tích tích nhắc nhở chiến đội xuất phát.

Lục Chi Hoài có quân hàm cao và đáng lẽ phải ở cùng với đội cận vệ, nhưng hắn không thích tới gần người khác, trên đường chiến đấu, luôn tự mình lái ô tô.

Đó là một chiếc xe cải tiến màu đen thuần túy với các chức năng cực kỳ mạnh mẽ, được trang bị nhiều loại vũ khí cấp vi hạt nhân, thân hình to lớn và trọng lượng đáng kinh ngạc, thoạt nhìn giống như một con dã thú ngủ đông trong đêm.

Quý Dã đứng ở xa, trên cổ là một chiếc khăn quàng, anh giương mắt, nhìn thấy cúc áo của Lục Chi Hoài đã bung ra một cái, liền đưa tay lên thắt lại cho hắn.

“Lần này đi phải cẩn thận.” Khẽ nhíu mày, dù sao anh cũng có chút bất an, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói như vậy.

Quý Dã ấm giọng dặn dò, đôi mắt nâu nhạt bị lông mi che khuất, anh nhìn Lục Chi Hoài, với vẻ mặt bất an, đặc biệt là trong ngày tuyết rơi.

Lục Chi Hoài lẳng lặng mà nhìn anh.

Ngũ quan của người nhân rất sâu sắc, dáng người mảnh khảnh và mặc quân phục màu đen, trông sẽ rất lạnh lùng trong băng tuyết.

Hắn giơ tay, quấn quanh chiếc khăn quàng cổ của Quý Dã, làm một động tác có thể nói là ôn nhu.

Quý Dã nhìn hắn, thấy đôi mắt khói của hắn đang rũ xuống, như thể chúng cũng bị tuyết bao phủ.

Thời gian sắp tới rồi, nhưng Lục Chi Hoài không có ý định rời đi, hắn đứng bên cạnh chiếc xe, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Những người khác cũng không có thúc giục hắn, toàn lực chờ đợi, Quý Dã càng kiên nhẫn chờ hắn, cho rằng hắn có chuyện muốn giải thích.

Đó nhất định là chuyện rất quan trọng, nên vẻ mặt Lục Chi Hoài rất nghiêm túc.

Thật lâu sau, hắn mới thốt ra giọng điệu lãnh đạm như kim loại, có chút do dự mà bản thân cũng không để ý mà nói: “Quý Dã, tôi muốn ôm anh một chút.”

Hắn muốn ôm Quý Dã một chút.

Nhưng lần này, khi hắn chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên muốn ôm Quý Dã sẽ bị tổn thương do giá rét, hay gì đó khác.

Nhưng lúc này đây, tới gần rời đi, hắn bỗng nhiên không có nguyên nhân, rất muốn ôm Quý Dã một chút.

“Hả?” Quý Dã có có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, trong tuyết rơi dày đặc, mỹ nhân cổ điển vô cùng tao nhã chợt sững sờ vài giây, trong mắt tựa hồ có sương mù.

Anh nhìn ánh sáng trắng trong tuyết, vẫn có chút không phản ứng, chớp mắt, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ là cũng không quá hiểu gì, “…… Ôm?”