Hai năm sau, liên bang Oum.
“Liên phu nhân, thiếu gia… tình trạng thiếu gia hình như không đúng lắm!” Một người hầu tuổi tác không lớn chạy ra từ trong phòng, đầu đổ đầy mồ hôi, “Dấu hiệu sinh mạng của thiếu gia đang dao động, lúc… lúc tốt lúc xấu…”
Liên Kỳ đang cầm một quyển sách cổ nghe thế lập tức đặt xuống, kéo đầm đứng lên: “Chuyện gì?” Vừa nói, vừa đi ra ngoài.
“Hôm nay tôi theo thường lệ chăm sóc cho thiếu gia, vừa mở hộp điều dưỡng, thì nghe thiết bị bắt đầu cảnh báo, các chỉ tiêu của thiếu gia đều rối loạn!”
Sắc mặt Liên Kỳ tái nhợt, vội vã đi đến căn phòng đặc biệt đó, vừa dặn người hầu đi gọi bác sĩ.
Trên đường đi, trong đầu Liên Kỳ hiện lên rất nhiều suy nghĩ không tốt, nhưng đều bị bà áp chế.
“Không đâu, không sao… Vũ nhi nhất định sẽ qua được…” Bà lầm bầm, càng giống như đang tự an ủi. Bàn tay túm đầm luôn đổ mồ hôi, bước chân càng lúc càng vội vàng, trong mắt là bi thương và tuyệt vọng nồng đậm không thể khống chế.
Con trai của bà, đại thiếu gia nhà họ Vũ, con trai của Đường Định Tín, là thống soái cao nhất liên bang Oum trừ hoàng thất không có thực quyền, thiên tài điều khiển cơ giáp trẻ tuổi nhất liên bang, vốn tiền đồ vô lượng được cho là người có khả năng kế thừa vị trí thống soái nhất, đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió.
Còn chưa thành niên mà không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên chìm vào hôn mê, bác sĩ ưu tú nhất bảy đại liên bang cũng bó tay trước triệu chứng của cậu, tất cả số liệu thân thể đều bình thường, thân thể cực ít sinh bệnh cũng cực kỳ khỏe mạnh, vậy mà không còn tỉnh lại nữa.
Lúc Liên Kỳ mới biết đến tin dữ này, suýt sụp đổ, bà chỉ có một đứa con, từ nhỏ đến lớn dành tất cả tình yêu cho cậu, con trai cũng rất có tiền đồ, không chỉ thực lực siêu quần, nhân phẩm cũng rất tốt, còn rất hiếu thuận nghe lời bà.
Bà chưa từng nghĩ cuộc đời vốn nên huy hoàng của con trai lại đột nhiên ngừng lại như thế.
Bà không biết tại sao chuyện đó lại trút lên đầu bà.
Khi con trai vừa hôn mê, cả ngày bà lấy nước mắt rửa mặt, sau được thông báo, tính mạng con trai vẫn có thể kéo dài, chỉ không biết cả đời này có còn tỉnh lại hay không.
Mười mấy năm trôi qua, bà đã dần tiếp nhận sự thật con trai vĩnh viễn nằm ở đó, nhưng một thời gian trước khi chiến tranh bùng phát, bác sĩ kiểm tra cho con trai bà, lại không còn nói có thể sống lâu dài, mà đổi giọng nói tình trạng không tốt lắm, cũng như không biết lúc trước tại sao lại đột nhiên hôn mê, bây giờ cũng không biết tại sao thân thể Đường Vũ càng lúc càng yếu.
Sau đó ra kết luận, nói sức sống của cơ thể đang giảm, cho nên có thể không sống quá lâu nữa.
“Không phải nói nó có thể sống mấy chục năm sao? Bây giờ mới có mười mấy năm, có phải anh lừa tôi không?” Liên Kỳ túm chặt bác sĩ, hung ác hỏi.
Thời gian đó, Đường Định Tín đang ở bên ngoài dẫn binh đánh trận, trong nhà chẳng có một người đàn ông có thể dựa dẫm, đột nhiên bị thông báo như vậy, Liên Kỳ suýt không thở nổi.
Ông xã không biết có thể bình an trở về hai không, con trai thì bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ bà mà đi.
Bà phải dựa vào nghị lực rất lớn mới chống đỡ nổi.
Hai năm qua, thân thể Đường Vũ tuy rằng không tốt, nhưng cũng không chuyển biến xấu, vốn cho rằng bác sĩ chuẩn đoán sai lầm, không ngờ hôm nay lại đột nhiên bất ổn.
Nghĩ đến đây, thân thể Liên Kỳ lảo đảo, hơi nghiêng tới trước, may mà đã đến cửa, bà vịn lấy cửa.
Liên Kỳ hít sâu mấy cái, cưỡng ép mình bình tĩnh, khóe môi cũng mím chặt, lộ ra nụ cười tao nhã mà dịu dàng.
Nhất định phải dùng tâm trạng hoàn mỹ nhất để thăm con trai.
Cửa vừa mở, Liên Kỳ đầu tiên là kinh ngạc, nụ cười hoàn mỹ từ trước tới nay chợt dừng bên miệng, mấy giây sau, không thể giữ nổi sự tao nhã và nụ cười nữa, khóe mắt bà đỏ lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, như được mở cửa chặn.
Bà che miệng, không muốn phát ra tiếng khóc, bà đã mười mấy năm chưa từng khóc, nước mắt chỉ khiến người khác càng đồng tình bà mà thôi.
Nhưng cho dù có đè nén, miệng vẫn hé ra một đường, tiếng khóc bật ra không thể khống chế, phản phất như đột nhiên sụp đổ, mềm rũ dưới đất.
Người hầu đi theo thấy thế giật mình hoảng sợ, vội dìu Liên Kỳ: “Phu nhân, phu nhân?”
Liên phu nhân của họ trước giờ kiên cường dũng cảm, rốt cuộc đã thấy cái gì, mà lại mất khống chế đến mức này?
Dự cảm không hay nổi lên trong lòng, lẽ nào thiếu gia…
Người hầu ngẩng đầu lên, lúc mới nhìn vào phòng, còn thấy hơi mê mang.
Sao thiếu gia không còn ở trong hộp điều dưỡng? Ai mang cậu ra ngoài sưởi nắng sao? Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên khựng lại, rồi như bị đóng đinh, không thể cử động.
Hắn thấy một người đang đứng trước cửa sổ.
Người đó cao hơn chiều cao bình quân của người Oum một chút, thân hình gầy mảnh, mặt quay ra ngoài cửa sổ, màu đỏ tịch dương bao trùm gương mặt gầy rộp hõm sâu của người đó, tạo ảo giác như đang trong giấc mộng.
Người đó hình như đang nhìn ra xa.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, người đó chậm rãi quay đầu, khi thấy hắn và phu nhân, lộ ra một chút mê mang, nhưng ánh mắt nhanh chóng sáng lên, dường như thấy được thân nhân đã rất lâu chưa từng gặp, từ từ, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Gần đây liên bang Oum xảy ra một chuyện lớn oanh động, ngay cả liên bang khác cũng bị chấn động.
Đứa con trai đã nằm mười mấy năm của thống soái họ, người điều khiển cơ giáp có tinh thần lực cao nhất trong ghi chép của bảy đại liên bang, vị Đường Vũ bị xác định sẽ nằm cả đời, đã tỉnh.
Liên bang đều sôi sục.
Vì chúc mừng, mọi người tổ chức tiệc liên hoan ở mọi nơi có thể tưởng tượng được, thậm chí có người còn bắn pháo hoa chúc mừng lên vũ trụ.
Hai năm trước, thống soái Đường Định Tín liên thủ với liên bang khác, cùng chiến thần đánh lui ngoại địch, rồi hỏa tốc thu binh trở về, đẩy lui xâm lược của tổng thống liên bang Hick, khiến sự sùng bái và kính phục của nhân dân liên bang với Đường tướng quân đạt đến độ cao chưa từng có, nên họ cũng quan tâm đến con trai của thống soái.
Mọi người chỉ biết con trai của thống soái tên Đường Vũ, lúc mười bốn tuổi kiểm tra tinh thần lực đã là đệ nhất liên bang, sau lại không biết vì sao mà hôn mê bất tỉnh, khi thành niên kiểm tra tinh thần lực lần nữa, trị số tinh thần lực đã đột phá một ngàn, khiến rất nhiều người chờ đợi cậu thức tỉnh.
Chẳng qua, mọi người đều biết, cái người đã nằm mười mấy năm đó, đại khái thật sự không có khả năng tỉnh lại.
Hôm nay, con trai của thống soái thật sự tỉnh dậy, sao có thể không khiến mọi người kích động hưng phấn.
Nhiều người muốn nhìn thử xem cậu rốt cuộc trông như thế nào, từ lần cuối cùng cậu xuất hiện trước mặt người khác, đã qua hơn mười mấy năm, lúc đó cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, nhưng lại là thiếu niên có tướng mạo khá đặc biệt tại liên bang Oum, nhưng vì mấy năm nay bị thẩm mỹ quan của liên bang khác hun đúc, hiện tại xem ra, tướng mạo của thiếu niên đó thật ra rất phù hợp với thẩm mỹ quan của liên bang khác.
Mọi người ôm tâm trạng mong đợi, muốn được nhìn chân dung, muốn biết thiếu niên hôn mê đã mười mấy năm hiện tại đã ra sao, nhưng mong đợi rồi mong đợi, gia đình thống soái lại hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Nghe nói tướng quân Đường Định Tín đã chạy về nhà, đoàn tụ với phu nhân và đứa con vừa thức tỉnh.
“Nhưng tại sao gia đình thống soái không nói gì cả? Từ sau khi truyền ra tin con trai thống soái tỉnh lại, thì vẫn không nghe thêm bất cứ tin tức nào.”
Trong lòng người dân liên bang Oum luôn nghĩ đến chuyện này, sau khi cơm no rượu say cũng toàn bàn về chuyện này.
“Khẳng định lại là do mấy người hoàng tộc làm loạn, khi Đường thiếu gia chưa tỉnh, thì chế nhạo nhà họ Đường không có người kế thừa, bây giờ tỉnh rồi, tính ra đang nghĩ biện pháp đàn áp.”
…
“Lão Đường, tại sao không mở hội ký giả, công bố tin tốt này, để những người đó biết con của tôi đã tỉnh rồi.” Liên Kỳ tức giận trừng hai mắt, nhìn Đường Định Tín.
“Đừng vội, phu nhân.” Đường Định Tín kéo Liên Kỳ lại, an ủi vị phu nhân đã ẩn nhẫn quá lâu: “Đợi thêm một thời gian nữa…” Mắt ông nhìn ra xa, thâm sâu khó dò.
Nhà họ Đường mấy hôm nay náo nhiệt hơn cả mười mấy năm qua cộng lại, ngoài mặt là đến để thăm Đường Vũ, nhưng cũng âm thầm thăm dò tình huống thật, còn có một vài hoạt động ám sát đã bắt đầu rục rịch.
Chẳng qua tất cả mọi người chẳng thấy được cả một cọng lông của Đường Vũ.
Mặt ngoài Đường Định Tín không động, nhưng đã âm thầm thực thi kế hoạch báo thù với những người muốn động thủ.
Vì con trai gặp bất trắc, ông từng chán nản suy sụp, cũng không có quá nhiều nhiệt tình với liên bang, nhà họ đã trầm lắng rất lâu, lâu đến mức hoàng tộc vốn yếu nhược đã dám cưỡi lên đầu rồi.
Nhưng bây giờ con trai trở lại, ông nhất định phải quét sạch mọi chướng ngại, tạo ra một hoàn cảnh tốt nhất cho Đường Vũ, để cả liên bang này không ai dám ức hϊếp con trai ông dù chỉ một chút!
Nhưng, vì ông đã bỏ mặc, nên thế lực hoàng thất càng lúc càng lớn, hiện tại còn vọng tưởng tiêu diệt nhà họ Đường, quả thật mang đến không ít trở ngại cho ông.
Mấy hôm nay, Đường Định Tín đều suy nghĩ, phải làm sao để áp chế hoàng thất vô năng đó, nếu không liên bang rơi vào trong tay những kẻ thích hưởng lạc, sớm muộn cũng hủy diệt, từ liên bang mạnh nhất tụt dốc, thậm chí sẽ bị liên bang khác nuốt chửng.
Hiện tại sau lưng hoàng thất có người giở trò, người đó rất thông minh, ông nhất định phải nghĩ cách lôi kẻ đó ra.
Sau khi giải quyết tất cả tôm tép, chỉ còn lại một phiền toái là hoàng thất, Đường Định Tín mới quyết định, để Đường Vũ gặp mặt nhân dân liên bang.
Ông mở một buổi tiệc lớn, mời tất cả gia tộc có địa vị ở liên bang.
Đường Vũ chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chọn một bộ lễ phục màu trắng.
Không biết tại sao, lại chung tình với cái màu này.
Khi cậu xuất hiện trong bữa tiệc, ánh mắt mọi người tập trung lên người cậu, tất cả những người dân liên bang chú ý đến Đường Vũ sau ống kính, trước màn hình đều không kìm được trợn to mắt.
Con trai của thống soái quả nhiên giống như thống soái xuất thân Rice, tướng mạo rất giống liên bang khác.
Thân hình cao gầy, khung xương mảnh mai đối xứng, sắc mặt ôn nhuận, như công tử tao nhã bước ra từ cổ thư.
Nếu mai này, liên bang Oum cho phép bình dân liên hôn với liên bang khác thì tốt rồi, có lẽ họ cũng có thể có con cháu đẹp trai như con trai của thống soái…
Nhân dân liên bang trước màn hình nghĩ.
Thẩm mỹ quan của họ đã hoàn toàn bị tinh hệ hóa, không còn giống trước kia, cảm thấy thống soái đến từ Rice giống như một tên xú bát quát cái gì cũng không hợp…
Họ nhìn màn hình, chú ý thần tượng mới trong lòng mình – thiếu gia của nhà thống soái, lộ vẻ mặt ngưỡng mộ, đồng thời lại chán ghét người xuất hiện bên cạnh Đường thiếu gia – người của hoàng tộc.
Người đứng bên cạnh Đường Vũ là công chúa Vicky, khắc nghiệt mà kiêu ngạo.
Nguyên nhân nhân dân liên bang chán ghét cô ta, là nghe nói hoàng thất có ý muốn để cô công chúa đó đính hôn với thiếu gia Đường Vũ.
Cô ta căn bản không xứng với cậu!