Đường Vũ thật không dám tin vào mắt mình.
Khi cậu hồi phục thị lực sau đợt sáng lóa, người đầu tiên nhìn thấy, chính là… cơ giáp của người cậu mong nhớ nhất bây giờ.
“Thượng tá…”
Trong những biến cố liên tiếp, thậm chí cậu không còn hơi sức đâu nghĩ đến tâm trạng mình, chỉ còn không thể tin nổi và hoảng loạn.
Giờ đây dưới bầu trời đêm yên tĩnh làm người yên tâm, cậu mới kịp sợ hãi và thương tâm.
Kéo lê thân thể to lớn, giống như những lần mong nhớ nhất trước kia, Đường Vũ không quan tâm gì nhào đến anh.
Chỉ là động tác của cậu không giống như cậu nghĩ, cậu đang trôi nổi, trừ cánh tay cử động, thân thể không có chỗ nào di chuyển.
Chưa kịp kinh ngạc, bầu trời trong tầm mắt đã nhanh chóng xoay chuyển, cậu chưa kịp làm rõ chuyện gì xảy ra, thân thể đã bắt đầu bay về phương xa.
Trong lúc xoay chuyển không ngừng, cậu thấy Sisyphus, chiếc cơ giáp đó vừa thu lại động tác gì đấy, trôi nổi giữa bầu trời, như đang cúi nhìn cậu.
Trong đầu Đường Vũ hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào cậu bị thượng tá tấn công sao?
Ares đột nhiên xuất hiện, tuy mang đến cảm giác mong nhớ không cách nào nói rõ, nhưng lý trí cho Ian biết, Ares trước mắt không phải là dạng thiện lương.
Một ngày trước, chiếc cơ giáp này còn ở hành tinh Kenton, bị người vây bắt, sau đó biến mất một cách quái dị.
Một ngày sau, nói đã vượt qua hành trình mà tàu vũ trụ cần mất mười mấy ngày, đến Derek, nó có tốc độ đáng sợ thế sao?
Huống chi, vừa gặp mặt, đối phương đã xuất thủ tập kích anh, làm anh không thể không toàn lực phản kích.
Nhưng điều đáng kinh ngạc xảy ra, tấn công của anh không tạo nên tổn thương gì cho đối phương, chỉ là sức lực sau chót của anh đã hất mạnh Ares ra xa.
Chiếc cơ giáp đó dường như đã mất cân bằng, bắt đầu không ngừng xoay chuyển đi xa theo hướng đó.
Thật sự không giống phản ứng nên có của một người điều khiển chuyên nghiệp.
Chỗ này mất trọng lực!
Khi Đường Vũ ý thức được vấn đề này, cậu bắt đầu luống cuống tay chân, không biết nên khống chế cơ giáp thế nào, nếu cậu không tìm cách dừng lại, cậu sẽ cứ vĩnh viễn vận động như thế!
Nhưng cậu càng hoảng loạn, thì càng cảm thấy đầu óc choáng váng, Sisyphus của thượng tá đã triệt để dung hợp vào bầu trời tối đen xa xa, ngay cả vật để bắt chước cũng tìm không thấy.
Một chuỗi tiếng va đập truyền tới, Đường Vũ cảm thấy mình không còn vận động không biên giới nữa, cậu ngẩng đầu, thì thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sisyphus, eo đang bị một chiếc cơ giáp dài hơn mình một cái đầu cản lại.
“Tạ trời tạ đất, cuối cùng anh cũng đến giúp tôi.” Khi Đường Vũ nói xong câu đó, cậu đã biết vừa rồi tại sao thượng tá lại tấn công cậu.
Cậu đúng là ngu muốn chết, vì ở trong không trung, đối phương căn bản không thể nghe được lời cậu nói.
Cậu cho rằng thượng tá nhận ra mình, nên nhào tới, mà đương nhiên đối phương sẽ cho rằng một đối tượng bất minh muốn tấn công mình.
Lần này Đường Vũ không dám hành động bậy bạ nữa, cậu sợ lại bị ném ra, Ian sẽ vĩnh viễn không đến kéo cậu.
Phát hiện đối phương buông cậu ra, Đường Vũ lặng yên trôi nổi.
Cậu thấy Sisyphus cầm một thanh đao cực lớn, gác lên cổ mình, nhưng không tổn thương cậu.
Ian đang dùng động tác hỏi cậu là ai.
Nhưng cậu phải làm sao để trả lời anh đây?
Khi thấy Ares không ngừng xoay chuyển lao về một hướng, hơn nữa qua mấy phút cũng không có dấu hiệu dừng lại, Ian bất ngờ phát hiện đối phương không có ác ý với mình, hơn nữa một kẻ địch không thể để mặt bản thân ngu xuẩn thực hiện vận động quán tính mà còn hoa tay múa chân xoay vòng vòng.
Vì thế anh quyết định cản người này lại, xem thử rốt cuộc là sao.
Cho dù không thể tin nổi điều khiển Ares lại là một người điều khiển mới vào nghề còn chưa biết cách hành động bình thường trong vũ trụ, nhưng trước mắt cũng không có lý do nào khác giải thích được hành động kỳ cục đó.
Sau khi giúp đối phương dừng lại, anh rút vũ khí ra để uy hϊếp, đồng thời, mở tin tức của máy liên lạc cho đối phương xem, để đối phương kết nối với anh rồi có thể giao lưu.
Nhưng đợi nửa ngày, anh không nhận được bất cứ tin tức nào.
Anh nghĩ, có lẽ nên áp giải người này về, sau khi người điều khiển ra khỏi cơ giáp, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.
Khi anh đang muốn thu vũ khí về, đối phương lại vụng về cử động, khoảng cách càng lúc càng gần anh.
Ian nhíu mày, khi xác định tốc độ đối phương không thể nào tạo ra uy hϊếp cho mình, anh lạnh mắt nhìn, tiếp theo, ánh mắt anh chậm rãi lộ vẻ nghi hoặc, kinh dị và chấn động!
Chiếc cơ giáp này đang ôm anh.
Đáng kinh ngạc hơn nữa, nếu anh không lý giải sai, Ares đang hôn anh!
Cho dù không cảm nhận được độ ấm, chỉ có tiếp xúc lạnh lẽo, nhưng thoáng chốc đó, tim Ian lại đập mãnh liệt.
Không biết tại sao lại nhớ đến chuyện của Ares, chẳng hạn ngài Joe từng nói Ares sẽ có một linh hồn xinh đẹp, và thân phận đó sẽ càng lúc càng không thể tin nổi…
Ian điều khiển Sisyphus ôm lấy Ares nhảy vọt qua một vùng trời lớn, xuất hiện tại một tinh vực hẻo lánh, nơi này không có bất cứ tín hiệu nào có thể tra xét được, là một góc chết.
Ian không biết nên làm sao đánh tan suy nghĩ điên cuồng vừa xuất hiện trong đầu mình.
Đường Vũ đang ở hành tinh mẹ, Ares đang ở Kenton, bất kể thế nào, người đó cũng không thể ba ngày trước còn ở hành tinh mẹ, ba ngày sau đã điều khiển Ares đến Derek.
Huống chi, với năng lực của Đường Vũ, thì sao có thể trốn được ánh mắt mọi người mà bước vào Ares?
Ian túm lấy Ares, dễ dàng xách chiếc cơ giáp nghe đồn là bất khả chiến bại đó tới trước mặt mình, tỉ mỉ nhìn.
Đối phương ngoan ngoãn lạ kỳ, hoàn toàn không phản kháng anh, mà thăm dò tiếp cận một chút, còn gác tay lên eo anh.
Tay Ares gác lên eo Sisyphus!
Ian chần chừ buông cánh tay luôn khống chế Ares ra, chỉ nhẹ nhàng giữ lấy, để bảo đảm thân thể đối phương sẽ không mất trọng tâm trong không trung.
Sau đó, cơ giáp màu hoàng kim lập tức lại gần anh như dự liệu, kéo tay anh, đặt vào ngực cơ giáp. Tim Ian đập một cái thịch.
Đường Vũ!
Ngay khi anh gọi ra hai chữ đó, ánh sáng vàng của Ares nhạt đi, cánh tay kéo anh cũng buông ra vô lực, chiếc cơ giáp giống như hoàn toàn mất động lực trôi nổi giữa không trung, bất kể anh kéo thế nào cũng không cử động nữa.
Đường Vũ, Đường Vũ!
Tim Ian thắt chặt, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Vũ trong Ares đã biến mất rồi!
Mấy giây sau, anh mới tỉnh táo lại, lập tức kéo Ares không còn chút sức sống chạy về Derek.
Anh phải xác định tình trạng hiện tại của Đường Vũ!
Hai mắt Đường Vũ trợn trừng không báo trước, dọa phu nhân Clermont luôn lo lắng cạnh đó giật mình.
“Đường Vũ tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ đến.” Bà gọi với ra ngoài, sau đó dìu Đường Vũ dậy, tựa vào đầu giường, “Con sao rồi? Bác sĩ nói con mệt nhọc quá độ nên ngất đi, tiểu Vũ, bác biết con muốn ở bên Ian, nhưng tiền đề là con phải có thân thể khỏe mạnh, sao có thể vì xem sách, mà để mình mệt ra như vậy chứ? Sớm biết thế, bác không nên xin quyền xem cho con.”
Mù mờ một lát, Đường Vũ nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.
Vị phu nhân này nói chuyện luôn hài hòa thân ái, đây là lần đầu tiên nghiêm khắc phê bình cậu, xem ra thật sự đã chọc giận bà.
Đường Vũ đưa tay ra, phủ lên mu bàn tay phu nhân Clermont, thành khẩn và ôn hòa xin lỗi bà, bảo đảm chuyện ngu ngốc này sẽ không tái diễn.
“Tiểu Vũ à, bất kể con có phải là trình tự viên xuất sắc nhất liên bang hay không, trong mắt Ian, con luôn là người đặc biệt nhất, cho nên đừng làm khó bản thân, biết chưa?” Như sợ Đường Vũ lại làm chuyện ngu ngốc, phu nhân Clermont nói đầy thấm thía.
“Con biết, con sẽ không như vậy nữa.”
Nhận kiểm tra xong, lại an ủi phu nhân một lát, Đường Vũ mới được ở một mình.
Đối với cậu mà nói, hai ngày nay cứ như một giấc mơ.
Cậu đã “ký sinh” trên một chiếc cơ giáp, đúng là chuyện khó tin nổi.
Hơn nữa không biết sao cậu lại có thể trong thời gian ngắn đi từ Kenton đến Derek. “Linh hồn” cậu chạy nhanh thì có thể lý giải, dù sao không có thực thể, nhưng Ares là một thứ lớn như thế, sao có thể chạy xong lộ trình xa như vậy chỉ trong một ngày?
Hơn nữa, trong quá trình xuyên qua, thế giới đường sọc với màu sắc lốm đốm kỳ dị bên cạnh cậu là gì?
Tại sao chỉ có thượng tá có thể kết thúc chuyến lữ hành xuyên việt không thể tin nổi đó?
Quá nhiều vấn đề trong đầu, chỉ dựa vào mình cậu thì không trả lời nổi cái nào.
Cậu cho rằng mình chỉ đơn giản là xuyên qua, điều duy nhất không đơn giản chính là thân phận của thân thể xuyên vào, nhưng bây giờ cậu lại bắt đầu mù mờ…
Trong quá trình cậu đột nhiên bị Ares bài xích và mơ hồ trở về thân thể, cậu lại thông qua thế giới đường sọc đó, nhưng lần này thế giới đường sọc đã không còn nhanh như trước, có nơi cảnh sắc và sự vật tại đó không kết dính thành đường.
Cậu thấy được vài cảnh ngắt ngứ.
Điều khó tin là, cậu thấy bản thân cậu.
Không phải là thân thể gầy không mấy lạng thịt đó, mà là thân thể cũ của cậu!
Thân thể đó đang nằm, lặng lẽ trôi nổi ở đó, cứ như cậu vươn tay ra là có thể chạm đến.
Cậu còn thấy cảnh mình học tập ở học viện Kenton, nhưng kỳ quái là dùng thân thể của chính cậu, hơn nữa cậu không phải là trình tự viên thao tác trước màn hình, mà là người điều khiển bước lên cơ giáp.
Từng cảnh tượng bị vô số đường màu có độ sáng thô ráp bất đồng kết nối vào nhau.
Tiếp theo, cậu lại thấy một cảnh càng đáng kinh ngạc hơn.
Cậu nhìn thấy thượng tá Clermont tại đó!
Thượng tá trông có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, còn mặc đồng phục Kenton, một tay đút túi, tay kia vươn về phía cậu, lòng bàn tay hướng lên, như đang đòi cậu thứ gì đó.
Cảnh cuối cùng, dường như là cậu sắp chết, chùm sáng dịu dàng bao phủ thân thể cậu, tay phải cậu kéo lấy thượng tá có vẻ đã chết, mà phía trên có một người đàn ông lộ vẻ tuyệt vọng và bi thương, chính là Lunerb!
Miệng Lunerb mấp máy đang nói gì đó.
Đường Vũ muốn nghe rõ, ý thức tiếp cận cảnh tượng đó hơn một chút, sau đó cậu đột nhiên bị kéo khỏi thế giới đường sọc.
Quá không thể tin, đó là cái gì? Lẽ nào là nằm mơ? Nếu không tại sao thân thể cũ của cậu lại xuất hiện cùng một chỗ với thượng tá, phải biết cậu là người của thế giới khác đó!
Đường Vũ không ngừng suy nghĩ, đưa ra từng giả thuyết, rồi lại phủ định từng cái, cho đến khi máy liên lạc phát ra tiếng “tít tít tít”.
Nhìn thấy người liên lạc, là thượng tá.
Nghĩ đến cảnh cuối cùng thấy được trong thế giới đó, tâm trạng Đường Vũ bỗng trở nên phức tạp, cho dù cảm thấy có lẽ đó chỉ là thế giới ảo tưởng mê hoặc người ta, nhưng cảm giác đánh mất chân thật như thế, chân thật đến bây giờ cậu cũng không biết phải đối mặt người đó ra sao.
Với sự lớn mạnh của thượng tá, cậu chưa từng nghĩ qua có một ngày tim người đó lại không còn đập nữa.
Tuổi tác của thượng tá trong cảnh tượng đó chênh lệnh lúc này không nhiều.
Đường Vũ không dám tưởng tượng chuyện sau đó…
Sau khi nhận liên lạc, Đường Vũ quên cả chào hỏi.
“Vừa rồi, người trong Ares, là cậu sao?” Không một câu phí lời, Ian trực tiếp hỏi.
Đường Vũ gian nan gật đầu, bây giờ cậu thà rằng mình là quái vật, cũng không hy vọng cảnh tượng cuối cùng đó thật sự xảy ra.
Ian nhìn cậu đầy phức tạp, vô cùng muốn hỏi, trên người cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra, học viên bổ khuyết cũng đang mù mờ.
“Không muốn nói với tôi những gì đã trải qua sao?”
“Tôi… cũng không rõ là chuyện gì.”
“Cậu chỉ cần chậm rãi nói từ đầu, tôi sẽ giúp cậu làm rõ tình huống.”
Đường Vũ nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Sau khi kết thúc tuyển chọn tôi sẽ nói trước mặt anh.” Một là, cậu không cho rằng nói những chuyện đó qua máy liên lạc đủ an toàn, hai là, cậu vẫn cảm thấy biểu đạt trước mặt sẽ rõ ràng hơn.
Trước mắt cậu giờ đây như có từng tầng sương mù, nếu không hoàn toàn xua tan, cậu không cách nào yên tâm sống tiếp.
Yên tĩnh một chút, Ian nói: “Được.”
Hai người không nói thêm gì, chỉ ôm tâm sự nhìn đối phương một lát, sau đó Ian phát hiện tinh thần Đường Vũ quá kém, ra lệnh cậu phải lập tức nghỉ ngơi, rồi ngắt máy.
Đường Vũ ngủ ngay sau đó.
Hôm sau là Lily đánh thức cậu. “Với trạng thái tinh thần như cậu sao lại đi cạnh tranh với người khác chứ!” Tuy đang oán trách, nhưng trong mắt lại để lộ chút quan tâm.
Đường Vũ cười cười nói không vấn đề.
Khi viện nguyên cứu đuổi tới Derek nơi Ares xuất hiện, toàn bộ đều chấn động, có vẻ bọn họ rất sợ chiến thần rơi vào tay Ian, hoặc nên nói sợ chiến thần và Ian đứng cùng một trận doanh.
Nhân viên nghiên cứu và quân đội đuổi tới Derek trong thời gian ngắn nhất, còn bắt đầu tạo áp lực với Ian.
Cho dù Ian liên tục cường điệu sau khi anh tìm thấy Ares, cơ giáp đã rơi vào trạng thái không động lực, nhưng người của viện nghiên cứu cứ nhất định cho rằng anh đã làm gì đó.
Cuối cùng, vẫn là tổng thống liên bang ra mặt, mới áp được điều tra của viện nghiên cứu.
Nhân dân liên bang vẫn chìm trong hưng phấn.
Lúc chiến thần Ares được chế tạo ra đã từng oanh động một thời, liên bang miêu tả nó là kiên cố vững chắc, không ai cản nổi.
Nhưng chưa đợi chứng thực được chỗ lợi hại của chiếc cơ giáp này, đã được thông báo, không ai có thể khởi động cơ giáp, ngay cả cử động một chút cũng không hy vọng.
Hiện tại cuối cùng cũng có người điều khiển được, nhân dân sao không kích động cho được, từng có người tiên đoán, nếu chiến thần có thể xuất chiến, trên cuộc đấu cơ giáp năm năm một lần của tinh hệ, Hick luôn đứng chót nhất định có thể chuyển bại thành thắng! Nếu lại còn do Ian Clermont chưa từng tham gia đấu điều khiển, thậm chí có thể lấy được hạng nhất!
Nhưng những thứ đó chung quy chỉ là đề tài tán gẫu của nhân dân liên bang.
Lúc này Ian đang xác định Đường Vũ không để lại bất cứ dấu vết nào trong Ares, một mặt phòng bị từng hành động của Rice, một mặt tiếp tục tìm kiếm Noah đã mất tích nhiều ngày, còn lấy mệnh lệnh tổng thống làm lý do, cự tuyệt giao ra cơ giáp chiến thần
Viện nghiên cứu bắt đầu vạch tội tổng thống từ chuyện này.
Mà nhân thời cơ đó, Ian lại điều tra về thân thể Đường Vũ, anh phát hiện, hôm đầu tiên Đường Vũ xuyên đến liên bang, đúng lúc là ngày thứ hai sau nhiệm vụ duy nhất mà anh thất bại.
Hôm đó anh làm mất vật phẩm nhiệm vụ, sau đó Đường Vũ đến.
Ian không còn cho rằng sử dụng hai chữ “trùng hợp” lên người Đường Vũ là có thể giải thích được, anh quyết định phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Trên hành tinh mẹ, sau ba ngày nghỉ ngơi cho người tham gia, cuộc thi tiếp theo toàn bộ đều là đề thi nhắm vào trình tự viên chuyên nghiệp.
Từ dự đoán nguy hiểm đến tốc độ phản ứng rồi độ linh hoạt của ngón tay, mỗi cái đều tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc.
So với kiểm tra dung mạo và trắc nghiệm thể lực, những đề thi này đối với Đường Vũ là rất dễ dàng.
Đường Vũ vượt qua tất cả, thành tích mỗi đề đều làm người ta tặc lưỡi, thậm chí còn khiến rất nhiều người chú ý.
“Thiếu niên đó là ai?” Trong căn phòng hương vị cổ xưa, tràn dầy ánh tịch dương xế chiều, một người đàn ông trung niên điều chỉnh màn hình trước mặt, nâng cằm chỉ vào thiếu niên tóc đen chính giữa.
Người đàn ông đó có gương mặt chữ quốc, không tức giận mà đầy uy nghiêm, mang theo khí thế khiến người ta thần phục.
“Tổng thống các hạ, cậu ta tên Đường Vũ, là học sinh sắp lên năm ba của học viện Kenton.”
“Đường Vũ?” Ông nghe thấy khá quen tai.
“Là người thượng tá Clermont thêm vào sổ tuyên thệ.”
“Hả?” Tổng thống Ogavin híp mắt lại, đôi môi dày nhếch lên cười nhẹ, “Nếu không nhớ sai, lúc trước tình báo về Đường Vũ đưa cho tôi, cậu ta chỉ là một học sinh bình thường có thành tích khá tốt?”
Thư ký của ông biết đây là đang trách hắn làm việc thất trách, hắn không dám biện giải, chỉ cúi đầu đợi chỉ thị của tổng thống.
“Bỏ đi, nếu đã dính đến Ian Clermont, vả lại người yêu của cậu ta cũng có chút tài năng, vậy không phải là chuyện xấu.”
Nghe tổng thống nói vậy, thư ký đứng cạnh nhẹ thở ra.
Nhưng chuyện mà Ogavin không ngờ được, là ông đã đánh giá thấp thiếu niên tên Đường Vũ.
Không phải chỉ “có chút tài năng”, biểu hiện sau đó của cậu đã khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.