Chiến Thần

Chương 81: Nói bóng nói gió

Vấn đề này lại tới rồi.

xc18po44.+788#*[email protected] Huyết Phong @9523)=61ox46sicxzezcjx8271

Nếu cậu dám nói không biết, hậu quả nhất định rất thảm.

Lần này, cậu không thể nói không suy nghĩ như lúc ở không gian đó.

Đây là thế giới hiện thực, tất cả những lời cậu nói ra sẽ không bị quên đi nữa, cậu cũng không thể không quan tâm hậu quả mà đi thăm dò hay tùy tiện.

Sau lần đầu cậu bày tỏ thân phận với thượng tá, phản ứng của đối phương không khiến cậu thất vọng.

Cậu tin trong thế giới này, cho dù cậu có nói ra lời kinh hãi thế nào, cũng sẽ không bị người trước mắt xem như quái vật. Nhưng cậu cần một chút thời gian.

Vì lần này, thân phận của cậu càng đặc biệt, linh hồn là xuyên tới, đáng ghét ở chỗ thân thể này cũng có thân phận mẫn cảm.

Sự trầm mặc lan tỏa trong không khí, hai người không ai lên tiếng.

Hiểu quyết định của Đường Vũ là gì, Ian đứng lên, cúi nhìn người đang ngồi trên giường: “Cậu mệt rồi, cần nghỉ ngơi.”

Đường Vũ ngửa đầu nhìn người đó, cậu có thể cảm giác được cảm xúc của đối phương không tốt lắm, có lẽ anh rất thất vọng về cậu.

Khi đối phương quay đi, Đường Vũ vội nói: “Thượng tá, tôi sẽ cho anh biết, ngày mai được không?”

Bước chân người đó khựng lại, sau đó lại đi tiếp.

Đường Vũ nhìn theo bóng người đi ra ngoài, cậu đóng cửa giúp anh, rồi ngã lên giường, nhanh chóng suy nghĩ mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

Từ lời thượng tá có thể biết, kế hoạch mạo hiểm cuối cùng của cậu đã thành công rồi! Cậu đã mang được thứ đó ra! Nghĩ đến đây, Đường Vũ không kìm được kích động.

Nhìn thái độ, tộc kiến rất cung kính với thứ đó, và cả năng lượng to lớn từ thứ đó tỏa ra, vậy nó tuyệt đối là bảo bối to lớn!

Đáng tiếc, chắc chắn đã bị liên bang thu mất, không đến phiên cậu nghiên cứu…

Máy liên lạc trên cổ tay reo vang, Đường Vũ nhìn màn hình rồi nhận cuộc gọi.

“Đường Vũ! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

“Ờ, Lông Cừu, tóc dài ra không ít nhỉ.” Đường Vũ vui vẻ chào hỏi.

Người đối diện thấy Đường Vũ vô tâm vô phế như thế, còn dư hơi sức chú ý đầu mình, hận đến ngứa răng, “Cậu đợi đó, tôi sẽ trừng trị cậu!” Nói xong, thì ngắt cuộc gọi.

“Hiếm được lần này chú ý đến kiểu tóc của cậu…” Đường Vũ lầm bầm.

Đường Vũ đang khó hiểu, có gì không thể nói trước mặt, thì nghe có tiếng người gõ cửa.

Sau khi được Đường Vũ đồng ý, cửa khóa chặt được mở ra, Phùng Dương lao vào như một trận gió.

“Đường Vũ chết tiệt, cậu rốt cuộc bị sao vậy!” Phùng Dương vào rồi cũng thẳng thèm ôn chuyện, mà vào thẳng vấn đề.

“Sao?” Đường Vũ hỏi.

“Còn hỏi…” Phùng Dương đặt mông xuống giường, ngã người sau lưng Đường Vũ, ấn một tay lên lưng đối phương, “Chỗ này có một vết thương lớn, rốt cuộc từ đâu mà có!”

Đường Vũ vỗ tay Phùng Dương đi, tự sờ lấy, nói: “Cậu cũng biết mà.”

“Cũng gì chứ… không phải cậu vẫn luôn ở cùng chúng tôi sao, sao lại bị thương nặng như vậy? Suýt chết đó biết chưa! Cậu có biết vì ai đó cho rằng trong chúng tôi có nội gián, bắt hết chúng tôi thẩm tra một lượt, mẹ nó tôi suýt bị dọa khóc luôn!”

“Đợi đã, hai chúng ta đang nói cùng một chuyện sao?”

“Sao không phải một chuyện chứ!” Phùng Dương hung tợn nhéo mặt Đường Vũ.

“Ai đó là…?”

jy/67#,~`&.[vv14:?51bh#*@ Light.raito44 @9267kq]=qfwf8gy017ds1219

“Còn cần hỏi nữa sao?!” Phùng Dương trưng vẻ “cậu biết còn cố hỏi”.

Đường Vũ lập tức hiểu ra.

Sau đó cậu nghe người bên cạnh nóng nảy la lên: “Cậu đỏ mặt làm gì!”

Nhờ Phùng Dương kể lại, Đường Vũ mới biết, sau khi họ được cứu ra đã phát sinh những gì.

Đương nhiên, vì Phùng Dương cũng không nằm trong nhóm người tỉnh lại sớm nhất, có vài chuyện là nghe Malak nói.

Chẳng qua nghe nói Phùng Dương suýt bị dọa khóc, trong lòng Đường Vũ liền thấy cân bằng, xem ra khi mình bị lửa giận của thượng tá quét tới, có khóc cũng không mất mặt…

Bỏ đi, lịch sử đen tối này may mà cũng không có người thứ hai nhớ được…

Họ đột nhiên gặp chuyện trong lĩnh vực của hành tinh Uni, năng lượng dao động cực lớn mang họ đi đã thu hút quân đội của rất nhiều hành tinh gần đó, cho rằng có kẻ ngoài hành tinh xâm nhập.

Kết quả những người đó lại thấy trong ánh sáng chói mắt, xuất hiện hai chiếc tàu vũ trụ rách nát thê thảm, cùng thượng tá Clermont được màn bảo vệ bao bọc kéo một học sinh khác cùng với một vật thể lớn màu vàng quái dị.

Sau khi xác định thân phận của tất cả mọi người, tin tức này bùng phát nhanh chóng, lan truyền khắp nơi.

Thượng tá Clermont lại trở về rồi! Thượng tá Clermont làm một trận với tộc kiến xong thì khởi hoàn trở về!

Tin tức tốt này rất nhanh đã lan khắp tinh hệ, ngay cả người bên ngoài liên bang nghe được tin cũng không kìm được hoan hô vui vẻ.

Đây không phải là tin tốt của một mình Hick, mà là bước tiến trong lịch sử đối phó tộc kiến của tinh hệ.

Vô số người ào vào hành tinh Uni muốn gặp mặt thượng tá một lần, chẳng qua những người còn sống sót khỏi tay tộc kiến đã được căn cứ quân sự của hành tinh Uni bảo vệ chặt chẽ, khu quân sự trông coi cực nghiêm, người bình thường căn bản không thể vào được.

Đến hiện tại vẫn còn rất nhiều người đang đóng trú gần đó, đợi thấy được người mình muốn gặp.

Chuyện này cũng trở thành đề tài được nói đến nhiều nhất sau khi cơm no rượu say của toàn tinh hệ, bọn họ đợi Ian Clermont ra khỏi hành tinh Uni, mở một cuộc diễn thuyết kinh tâm động phách cho họ.

Ian tỉnh lại sớm nhất, sau khi tỉnh nghe người hồi báo tình huống của họ.

Khi vị thượng tá này biết mình túm trong tay một học sinh gầy yếu tóc đen, đã lộ vẻ không tin nổi, còn yêu cầu lập tức đi gặp người đó.

Lúc đó Đường Vũ còn đang được cấp cứu, nhưng chưa dùng kho trị thương cấp đặc biệt, sinh mạng cực kỳ nguy hiểm.

Ian yêu cầu nhất định phải bảo vệ tính mạng cho Đường Vũ, chứ không “tận lực”! Sau đó điều thiết bị trị liệu tiên tiến nhất liên bang đến, trải qua bảy ngày trị liệu, cuối cùng Đường Vũ mới sống lại.

Từ miệng người khác nghe được thượng tá quan tâm và lo lắng cho mình, Đường Vũ cảm thấy rất kỳ dị, vừa cảm thấy lòng hư vinh bành trướng lại có cảm giác thỏa mãn, rồi có chút vui mừng.

Cho dù chỉ là quan hệ bình thường chưa bày tỏ, thượng tá vẫn quan tâm cậu tuyệt đối.

Phùng Dương lại nói, sau khi an trí cho Đường Vũ xong, thượng tá liền “phát điên”.

Thượng tá phát điên đương nhiên không thể như người bình thường phát điên.

Vì thương tích của Đường Vũ quá mức nghiêm trọng, lại rất kỳ dị, nên thượng tá cho rằng trong tàu vũ trụ có nội gián, kéo tất cả mọi người kể cả hạm trưởng và phó hạm trưởng ra thẩm vấn.

“Tôi chưa từng thấy Ian nghiêm túc như thế, bình thường tuy cũng lạnh nhạt, nhưng còn có độ ấm.”

Phùng Dương có vẻ vẫn còn sợ khi nhớ lại, “Ánh mắt quét một cái, mấy nữ sinh bình thường kiêu ngạo cũng suýt khóc thét.”

Phùng Dương liếc nhìn Đường Vũ đầy hàm ý, nói: “Sau đó anh ta đặc biệt gọi tôi đến nói chuyện riêng, cái vẻ mặt không cảm xúc đó khiến tôi không muốn hâm mộ anh ta luôn.”

“Sau đó có tra được gì không?” Đường Vũ hỏi.

“Sau đó phát hiện trên tàu chúng ta thiếu mất một người, chính là cái tên hại cậu đó, Ian hạ lệnh truy nã cậu ta khắp liên bang, tôi hoài nghi cậu ta nhân lúc không ai để ý đã bỏ chạy rồi, dù sao trở về Kenton cũng không có quả ngon mà ăn. Chẳng qua như vậy cậu ta thật thảm, nổi danh toàn liên bang, mùi thối ngập trời.”

Đường Vũ không nói gì.

Tính ra những người này nằm mơ cũng không ngờ được, người đó đã bị cậu “hiến” cho tộc kiến để sinh kiến rồi…

Có điều điểm mà Đường Vũ để ý, chính là thời gian ở không gian con cùng thời gian ở thế giới đó cậu rõ ràng nhất, nhiều lắm cũng chỉ có hai tháng.

Nhưng khi họ ra ngoài, lại đã qua bốn tháng.

Là bởi lực ảnh hưởng nên thời gian không đồng bộ, hay bởi nguyên nhân nào khác.

Gạt vấn đề này đi, Đường Vũ lại hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó… tôi mới không nhiều chuyện như vậy!” Phùng Dương tỏ vẻ không muốn nói tiếp với Đường Vũ, “Hôm nay cậu mới tỉnh, nghỉ ngơi đi, nếu không ai đó thấy tôi nửa đêm đến làm phiền cậu, khẳng định sẽ trừng tôi đến khóc!”

“Cậu vẫn rất ghi thù nha.” Đường Vũ bật cười, cố sức xoa tóc quăn của Phùng Dương, nói: “Mau nói cho tôi biết đi, có vài chuyện ngày mai tôi phải nói với thượng tá, cậu không cho tôi biết, tôi không làm rõ được, đến lúc đó người xui xẻo sẽ là tôi.”

“Cậu phải nói gì với anh ta?”

“Ừm…” Đường Vũ ra vẻ suy nghĩ, “Sau này sẽ cho cậu biết.”

Phùng Dương bừng tỉnh, nhìn Đường Vũ đầy mờ ám, sắc mặt đỏ lên vì kích động, “À, à à! Tôi biết rồi! Cậu nha cậu nha tiểu Đường Vũ…”

Đường Vũ nhìn vẻ mặt Phùng Dương, biết ngay cậu ta đã hiểu lầm, nhưng cũng lười cải chính, chỉ túm Phùng Dương bảo cậu ta tiếp tục nói.

“Nếu đã liên quan đến chung thân đại sự của cậu, vậy tôi phải nói thêm vài câu.”

“Cái gì?”

“Cậu biết đó, xảy ra chuyện lớn như thế, tình hình cụ thể chắc chắn liên bang muốn bảo mật.” Phùng Dương nhìn Đường Vũ một cái, “Nhưng vì khi chúng ta trở về gây động tĩnh quá lớn, quá nhiều người thấy, cho nên rất nhiều tin tức đã bị truyền ra.”

1047rk([fnog35(72qy.tp/[email protected] Lightraito @#,85,|]]zjuqbh,}?,(=/47,{

Liên bang đã bước đầu thẩm vấn tất cả những người trở về trừ Đường Vũ và Ian, xác định trừ hai người họ, điểm kết ký ức của mọi người đều giống nhau.

“Ian thì sao, vì thân phận đã bày ra ở đó, anh ta bảo không tiếp nhận thẩm vấn, cũng không ai dám hỏi. Cậu đó, là tại hôn mê, có điều hôn mê liên bang cũng có cách, chỉ là bị Ian ngăn cản, có thể là sợ phá hoại não cậu. Nhưng hôm nay cậu đã tỉnh rồi, tính ra hôm sau sẽ nhận được thông báo đi thẩm tra tình huống. Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, tại sao cậu không ở cùng chúng tôi? Sao cậu lại chạy tới chỗ Ian? Tay cậu cầm thứ gì?”

Thượng tá không tiếp nhận thẩm vấn? Mình lại mới tỉnh, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ hoặc trong hai người ít nhất có một người biết tiền nhân hậu quả….

Tim Đường Vũ đập càng lúc càng nhanh, cậu gần như đoán được rằng tại sao thượng tá không tiếp nhận thẩm vấn.

Thượng tá căn bản không biết gì cả, nhưng đoán được cậu thì biết, sau khi đợi cậu nói rõ, mới gánh vác hết mọi chuyện.

Anh đang bảo vệ cậu!

Thấy Đường Vũ xuất thần, Phùng Dương không truy vấn nữa, chỉ nói: “Những chuyện khác thì tôi không hứng thú.”

Phùng Dương híp mắt lại, ngáp một cái, nghiêng người nằm cạnh Đường Vũ, “Có thể thoát khỏi tay tộc kiến, tôi cảm thấy sau này mỗi ngày đều là nhặt về được, nghĩ đến những ngày sống trong không gian tăm tối không có ánh sáng, ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, bây giờ có thể yên tĩnh nằm trên giường, thật là quá may mắn.”

“Đúng vậy.” Đường Vũ hồi phục tâm trạng, cũng nằm xuống, nhìn trần nhà màu bạc phía trên, “Thật may mắn.” Trong đó còn có ám chỉ khác.

Sau khi Ian trở về, lập tức chỉnh lý những chuyện trong không gian con và không gian khác của tộc kiến rồi giao lên trên.

Đường Vũ nói rất tỉ mỉ, chi tiết nhỏ cũng cực kỳ sinh động, rất có lợi với anh.

Nhưng vì khi họ được phát hiện, anh còn đang hôn mê, nên sự tồn tại của Đường Vũ bị rất nhiều người chú ý, đặc biệt là tay Đường Vũ còn nắm thứ kỳ lạ đó, sau này sẽ trở nên rất hóc búa.

Vừa giao báo cáo lên một tiếng, Noah đã yêu cầu nói chuyện với anh.

Mở màn hình, một thanh niên tóc trắng xuất hiện trong đó.

“Tốt quá, mỗi lần thấy cậu tôi đều sợ chỉ là ảo giác.” Đối phương nói.

Đối với sự vui sướиɠ của Noah, Ian tuy cũng có cảm giác, nhưng không cách nào biểu hiện khoa trương như đối phương, chỉ là hơi gật đầu, hơn nữa anh tin đối phương tìm anh không phải để xác định có phải ảo giác hay không.

Noah biết muốn tìm Ian để tâm tình là không thể, hắn chỉ đành thay đổi vẻ mặt phong phú, nói chuyện chính sự.

“Báo cáo cậu đưa lên thuộc diện bí mật quân sự, nhưng thượng tướng Franco nói tôi cũng có quyền biết, cho nên cho tôi một bản phụ.”

“Ừ.”

“Tạm không nói mấy cái này, cậu viết rất rõ ràng, nhưng tôi nghe nói cậu yêu cầu phía trên không được vượt qua cậu trực tiếp thẩm vấn Đường Vũ?”

“Đúng vậy.”

“Những người khác đều tiến hành thẩm vấn thường lệ.”

“Thẩm vấn thường lệ có thể, cái khác không được.”

“Tại sao? Đường Vũ có lẽ biết gì đó.”

“Không tại sao, tôi là người giám hộ của cậu ta, có chuyện gì thì tới hỏi tôi, tôi sẽ hỏi cậu ta.”

Thẩm vấn thường lệ chẳng qua là hỏi vài vấn đề, nếu muốn thẩm vấn sâu vào, Ian hiểu rất rõ, người của viện nghiên cứu có thể sẽ dùng cách gì xâm nhập vào não Đường Vũ, đến lúc đó những chuyện nên hay không nên thẩm vấn họ cũng hỏi hết.

“Ian, như vậy không giống cậu.”

“Tôi thế nào?” Ian hỏi lại không chút khách sáo.

“Cậu rất chính trực, không tiếc hy sinh tất cả vì liên bang.”

“Cậu sai rồi, mẹ và em gái của tôi, tôi sẽ không hy sinh họ, trên bản tuyên thệ của tôi đã viết rồi. Ngày mai tôi sẽ yêu cầu viết lại một phần, thêm một người vào dó.”

Noah sửng sốt một chút, hiển nhiên biết Ian định thêm ai vào, hắn có vẻ không thể tin nổi.

Sau đó hình như nghĩ đến cái gì, hắn kinh hô: “Trời, trời ơi, Ian, cậu yêu rồi?”

“Không có.”

“À! Được rồi, cậu là đang yêu thầm!” Noah không chút hình tượng la lên.

Trong đầu hắn hiện lại những lần hắn nhắc đến học viên bổ khuyết với Ian, vẻ mặt Ian, sự bảo vệ và phấn đấu quên mình của Ian.

Hắn hận không thể cho mình hai bạt tai, hắn cứ tưởng Ian chỉ rất để ý đến thiếu niên đó, muốn bảo vệ cậu ta, không vì nguyên nhân gì, nhưng bây giờ hắn mới biết, nguyên nhân đó chính là Ian đã động tâm rồi!

Đối với câu nói của Noah, Ian không tỏ vẻ gì, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không phẫn nộ khi bị đoán trúng bí mật trong lòng.

“Hóa ra là thế… tôi thật quá ngu ngốc, tôi phải đoán ra từ sớm chứ!” Noah buồn bực lầm bầm không ngừng, “Khó trách lần trước cậu dùng tín hiệu liên lạc khẩn cấp bảo tôi đi cứu người, quá đáng thật! Lần nào tôi cũng suýt phát hiện chân tướng, nhưng lần nào cũng bỏ lỡ!” Noah đang buồn bực chuyện này.

Nghe Noah lầm bầm nửa ngày, Ian pha một ly trà uống một nửa, hỏi: “Cậu còn chuyện gì không?”

Noah ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của Ian, trong lòng thầm hận, chính vì Ian luôn che giấu tốt như thế, cho nên lần nào hắn cũng không nghĩ về phương diện này, nếu không lần đó lúc cứu Đường Vũ, hắn cũng sẽ không chỉ trích đối phương thẳng thừng như vậy, nếu Ian đã thầm yêu người ta, vậy Đường Vũ khiến Ian lo lắng cũng chẳng sai chỗ nào. Đối với người Ian nhìn trúng, đương nhiên hắn cũng sẽ tận lực bảo vệ.

“Cậu cho cậu ta biết chưa, tâm ý của cậu.”

“Không cần thiết.”

“…” Noah không biết nên nói gì.

Đối với đáp án của bạn cũ, hắn không bất ngờ chút nào. Nếu Ian chủ động theo đuổi ai đó, đó mới là trời đổ mưa đỏ.

Hơn nữa với thân phận của Ian, muốn yêu đương bình thường, trở ngại tuyệt đối không phải ít, xuất phát từ mong muốn bảo vệ học sinh đó, Ian tuyệt đối sẽ không mở miệng biểu đạt suy nghĩ của mình với đối phương.

“Vậy lẽ nào cậu không sợ cậu ta chạy theo người khác?” Noah không nản chí hỏi.

Vấn đề này cuối cùng cũng làm khó được đối phương một chút, hắn thấy Ian nghĩ đến cái gì rồi nhíu mày, sau đó lại miễn cưỡng giãn ra, nhưng không chính diện trả lời.

Noah cười trộm, xem ra cũng không phải thản nhiên chỉ cần đối phương tốt là được.

Cảm thấy Ian đã rơi vào cạm bẫy của mình tạm thời không ra được, Noah biết không tiện nói tiếp đề tài này, nên hỏi: “Một tuần sau, sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho đoàn người đại nạn không chết các cậu, chắc cậu không thể không tham gia chứ.”

“…”

Ian đang suy nghĩ, còn chưa tỏ ý kiến, đã bị cắt ngang: “Derek có tôi rồi, cậu cứ thả lỏng không cần gấp, đợi đến __”

Ian thấy sắc mặt Noah biến đổi, giường như nhìn thấy cái gì ghê tởm lắm, sau đó cuộc gọi bị kết thúc.

Ian lại uống một hớp trà.

“Tiệc chúc mừng.”

315348oc19yp64##zb14[}@ Lightraito @39wm+#89yt62.&68tg)(]&

Chẳng qua là có người muốn thấy những kẻ đã thoát khỏi tấn công của tộc kiến hiện tại thế nào thôi, muốn dò thám những bí ẩn bên trong, còn có một phần là muốn mượn cơ hội tiếp cận anh và Đường Vũ, muốn biết rốt cuộc đã dùng cách gì để có thể đánh vỡ được truyền thuyết không thể chiến thắng tộc kiến.

Nhớ đến thứ Đường Vũ nắm trong tay, hiếm khi Ian lộ vẻ mù mờ.

Cảm giác sau khi đã trải qua rồi lại hoàn toàn không nhớ thật sự rất tệ.

Càng tệ hơn là, chỉ có Đường Vũ nhớ những gì đã xảy ra, nếu chuyện này bị cấp cao liên bang hoặc viện nghiên cứu biết được, vậy cho dù là anh cũng không thể bảo đảm có thể bảo vệ Đường Vũ.

Hơn nữa, thứ Đường Vũ nắm thật sự rất quái dị.

Nó có thân hình của nhân loại, có đầu có tứ chi, chỗ bị Đường Vũ nắm là phần cổ. Nhưng lại có cái bụng cực kỳ lớn, căn cứ theo kết quả kiểm nghiệm, trong bụng thứ đó chứa đầy dịch thể bá đạo, đã kéo thêm mấy nhân viên nghiên cứu.

Buổi tiệc chúc mừng này, chỉ sợ là đến thuyết phục Đường Vũ đi viện nghiên cứu.

Ian nhìn đồ uống cổ xưa, lá trà nở bung nhẹ trôi nổi, mùi hương thoang thoảng thấm vào lòng người, giống như một người…

Không chút phòng bị, thân thể trần trụi sạch sẽ rồi lại không chút mảnh vải khoác áo choàng tắm ngồi trên giường của ai kia hiện lên trong đầu, Ian mở banh mắt ra, nhìn cổ tay mình, máy cảnh báo vô thanh ở đó lại vang rồi.