Sau khi một chiêu này thất bại, Phương Viện cũng không bỏ cuộc, cô ta đã thay đổi biện pháp khác.
Cô ta lợi dụng ba mẹ nuôi của tôi, cũng chính là ba mẹ ruột của cô ta.
Đi học được một nửa, chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi tôi ra ngoài.
“Diệp Đàn, ba mẹ em tới, muốn gặp em.”
Đến khi đến văn phòng chủ nhiệm lớp, tôi mới biết được, là ba mẹ nuôi tới tìm tôi.
Người đã từng năm lần bảy lượt vung nắm đấm về phía tôi, giờ phút này lại thành thật đứng ở đằng kia, thấy tôi tới, còn lộ ra nụ cười lấy lòng.
“Đàn Đàn, chúng ta biết con hiện tại không muốn nhìn thấy chúng ta, nhưng chúng ta cũng không có biện pháp nào khác.”
Giáo viên chủ nhiệm không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Diệp Đàn, thầy vẫn luôn cho rằng em là một học sinh rất tốt, cho nên thầy không thể hiểu được, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến em lại làm ra chuyện như vậy? Bất kể thế nào, bọn họ cũng đều là ba mẹ của em.”
"Ba mẹ mà năm lần bảy lượt đánh em thương tích đầy mình, ép em bỏ học để kiếm học phí cho con trai bảo bối của họ, ba mẹ mà ăn cắp tiền em làm thêm?"
Thầy giáo ngây ngẩn cả người, chần chờ một chút.
"Trong này có phải có hiểu lầm gì không, trên đời này người làm ba mẹ, ai lại không thương con cái của mình?"
Đúng vậy, ba mẹ trên đời này ai mà không thương con mình?
Bọn họ cũng đau, nhưng chỉ đau cho con gái ruột của bọn họ Phương Viện.
"Nói đi, lần này các người muốn cái gì?"
“Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy? Chúng ta chỉ là nhớ con, muốn tới đây nhìn con, còn không được sao?”
Hai vợ chồng một bộ dáng như thể tôi làm tổn thương trái tim bọn họ.
Ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn tôi cũng mang theo khiển trách, giờ khắc này, tôi cực kỳ giống tội nhân.
Người khác không rõ ràng, tôi còn có thể không hiểu hai người này sao?
Đều là giả, từ đầu tới cuối, không có một chút thật.
Bọn họ lấy lý do nhớ tôi làm cớ, cứ cách năm ba ngày lại đến trường học thăm tôi, trong lúc tôi nghiêm túc học tập, đỡ nhau đứng ở cửa lớp của tôi.
Người ngoài nhìn vào, bọn họ chính là một đôi ba mẹ đáng thương, mà tôi, chính là một con sói mắt trắng*.
*Ý chỉ vong ơn bội nghĩa, tâm tính xấu xa
Trong trường học đồn đãi dần dần nhiều, ngay cả Triệu Vân Tễ cũng bắt đầu khuyên tôi thử buông xuống quá khứ, đi một lần nữa tiếp nhận hai người kia.
“Đàn Đàn, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng rốt cuộc cũng sống với nhau hơn mười năm, không phải huyết thống, cũng là thân nhân.”
Tôi không hiểu, tại sao một đám chưa từng trải qua hết thảy những gì tôi đã trải qua, đều phải khoa tay múa chân với tôi, dạy tôi cách làm chính đúng?
“Triệu Vân Tễ, cậu đã xem qua vết thương trên người tôi, tôi còn cho rằng cậu có thể hiểu được tôi.”
Trong lòng nổi lên thất vọng nói không nên lời, tôi không muốn cùng hắn nói một câu nữa.
Có lẽ là lời nói của tôi khiến hắn ý thức được sai lầm của mình, liên tục xin lỗi tôi mấy ngày.
Đồng thời, hắn cũng đang làm việc rất chăm chỉ để giúp tôi làm sáng tỏ những tin đồn.
Sau khi tôi nói với hắn tất cả là do Phương Viện gây nên, hắn và Phương Viện cãi nhau một trận.
Khi người khác chỉ trích tôi, hắn đứng bên cạnh tôi, giúp tôi phản bác.
Hắn vẫn là Triệu Vân Tễ kiên định đứng ở bên cạnh tôi, điều này làm cho tôi dần dần buông xuống khúc mắc trong lòng.
Tôi đã nói với mẹ và ba tôi điều này.
"Diệp Đàn, mặc dù bọn họ là người nghèo, nhưng cũng là người nuôi cô hơn mười năm phải không?"
Phương Viện chỉ trích tôi.
Mẹ tôi cũng đồng ý với lời nói của cô ta.
“Đàn Đàn, mẹ hy vọng con là một đứa trẻ ngoan biết hiếu thảo.”
Tôi trầm mặc.
Phương Viện ở lại Phương gia chính là biết hiếu thảo.
Vậy vì để hiểu được mấy chữ hiếu thảo này, tôi có phải hay không không nên ở lại đây?
---------------------------------------