Thiết Tẫn Quang Âm

Chương 19

Chương 19: Thượng
[Tetsuya, nếu cảm thấy đau, cứ cắn cánh tay tôi đi.]

Để tôi và cậu cùng đau. Tâm tình thích thú tràn vào trong lòng, bành trướng, cuối cùng phình ra.

Nguyên lai, đau đớn cũng có thể tốt đẹp như thế.



Hai má của thiếu niên trong suốt trở nên ửng đỏ, bởi vì vừa mới chấm dứt hôn sâu dẫn đến thiếu dưỡng khí, ngừng lại liền thở hổn hển, có chút uấn giận nhìn người khởi xướng —— kẻ đang bệnh Akashi Seijuurou.

Nếu không phải mình vừa mới sờ qua cái trán nóng của đối phương, Kuroko thiệt tình đều có chút hoài nghi người trên giường có phải giả bộ bệnh hay không…

Bất quá, đã có khí lực dùng… Cái phương thức hôn môi này, phỏng chừng bệnh của người này cũng không có gì đáng ngại, không phải sao?

Xác nhận bệnh tình của đối phương, cũng thuận lợi (?) giải quyết vấn đề hắn không chịu uống thuốc, mục đích hôm nay đã đạt được.

Nhìn nhìn màn đêm bên ngoài, Kuroko đứng lên, chuẩn bị tạm biệt.

“Akashi-kun, tôi cũng nên về rồi…”

Ngay lúc Kuroko xoay người, hắn đột nhiên cảm nhận được cái gì, quay đầu, ánh mắt dị sắc của Akashi chặt chẽ đang nhìn hắn, bởi vì nóng, ánh mắt của hắn có chút sung huyết.

“…”

Môi Akashi ấp úng, thế mà lại không phát ra tiếng nào.

Không có giữ lại, cũng không có cáo biệt.

Vừa không có một câu “Đừng đi”, cũng không có một câu “Hẹn gặp lại”.

Hắn liền như vậy chặt chẽ nhìn hắn, ánh mắt sung huyết lộ ra cảm xúc quá mức phức tạp, vượt qua phạm vị hiểu được của Kuroko.

Đáy lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng ẩn ẩn có loại thản nhiên vui sướиɠ lan tràn.

Người này là yêu cầu mình.

Kuroko thu lại bước chân quay trở về.

Nghĩ nghĩ, hắn chần chờ mở miệng, nhiều lần đổi từ lại tìm từ.

“Nếu Akashi-kun không ngại… Tôi có thể ở lại không?”

Nghe vậy, Akashi lập tức lộ ra loại tươi cười mà Kuroko vạn phần quen thuộc.

Không đợi hắn mở miệng, Kuroko liền nhanh chóng bổ sung —— “Không phải mệnh lệnh, là thỉnh cầu.”

Đội trưởng đại nhân rốt cục vừa lòng.

Bởi vì ngày mai là cuối tuần, cũng không cần lo lắng vấn đề đi học, chiếu cố Akashi cả đêm là tuyệt đối không thành vấn đề.

Kuroko ngồi ở đầu giường Akashi, nhìn hắn nhắm lại đôi mắt dị sắc thâm trầm. Lúc này, thuốc hạ sốt đã uống khi nãy bắt đầu có hiệu quả, hô hấp Akashi từ từ trở nên lâu dài mà thư hoãn.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên thấy gương mặt ngủ an tĩnh của người này.

Không còn nữa bá đạo cùng khoa trương như ngày thường, chỉ là biểu tình bình thản yên lặng.

Nhìn nhìn người trên giường nắm chặt tay mình, thiếu niên rất nhẹ rất nhẹ, đem tay rút về, đem tay người kia thả lại vào trong chăn, cẩn thận di chuyển.

“Ngủ ngon nhé, Akashi-kun.”

Thấp giọng nỉ non, Kuroko liền dựa vào ghế, không khí trong phòng yên tĩnh làm hắn ngủ thật say.



Trong giấc mơ, Akashi thấy được thân ảnh thiếu niên.

Hắn muốn gọi Kuroko, muốn ôm thân ảnh run nhè nhẹ kia vào trong ngực, chính là, thiếu niên lại xa xa nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng xoay người đi vào trong biển người.

Vô luận kêu gọi như thế nào đều không thể với tới.

Giữa sương trắng mờ mịt, thiếu niên cuối cùng nhìn về phía mình với vẻ mặt có chút cô đơn, giống như đang cách nhau đến tận cuối đời đều không thể vượt qua chướng ngại, Akashi nhìn khẩu hình miệng của thiếu niên ——

“Tạm biệt.”

Hắn muốn khóc, muốn gọi, muốn cản hết tất cả những thứ ở giữa cả hai, hết thảy đều phá hư hầu như không còn, cho dù cách trở bọn họ vẫn chính là toàn bộ thế giới, hắn đều sẽ không chút do dự đứng ở thế giới đối lập.



Mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh, cảnh trong mơ kinh hoàng cùng tuyệt vọng còn tích tụ ở tâm, áo sơmi trên người bị mồ hôi lạnh làm ướt, dính trên da thịt cảm giác phi thường khó chịu.

Quần áo không tốt rồi.

Một bàn tay hơi lạnh đặt ở trên trán, tiếp, âm thanh thiếu niên có chút thanh lãnh truyền đến, hóa giải tích tụ trong lòng Akashi.

“Tỉnh rồi sao? Thật tốt quá, hết sốt rồi.”

Akashi quay đầu, bị ánh trăng chiếu lên một tầng sáng bạc, nhìn gương mặt đẹp đẽ nghiêng nghiêng của thiếu niên.

“Xem ra, thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng.”

Akashi chính là yên lặng nhìn hắn.

Nguyên lai là mơ.

Chính là không biết, giấc mơ kia là đơn thuần hư vô, vẫn là biểu thị một tương lai tất nhiên?

“Akashi-kun cậu ra nhiều mồ hôi quá, tôi đi lấy khăn mặt cho cậu.”

Thiếu niên vĩnh viễn đều là như thế này, cẩn thận, ôn hòa.

“Không cần, tôi đi tắm một chút là được.”

Akashi đứng lên, phủ thêm khăn tấm rộng thùng thình, kéo rớt ra từ ngăn tủ đầu giường, đem một cái bình nhỏ nắm ở trong tay, nắm đến rất chặt.

Lúc hắn đến gần phòng tắm trước một giây, Kuroko gọi hắn.

“A đúng rồi, Akashi-kun.”

Đêm trăng sáng rõ ràng là cảnh tuyệt đối mát mẻ, nhưng khuôn mặt thiếu niên vẫn ấm áp như trước.

“Phòng tắm có chút trơn, làm ơn cẩn thận.”

Yết hầu giống như bị ngăn chặn, Akashi nhanh chóng gật gật đầu, liền vọt chạy thẳng vào phòng tắm.

Chậm một chút, hắn vô pháp hoàn mỹ mà che dấu nội tâm chật vật của mình.

Hắn Akashi Seijuurou luôn luôn không sợ hãi, bất luận chướng ngại gì với hắn xem ra cũng chỉ là gia vị tăng thêm lạc thú vào cuộc sống, chỉ cần năng lực xuất sắc đầy đủ, thủ đoạn tuyệt đối ngoan độc, hắn đều có tự tin có thể thoải mái giải quyết.

Thắng lợi cùng thành công tựa như vật sở hữu của hắn, ‘Được’ là thứ đương nhiên như thế. Trong từ điển của hắn, căn bản không có từ ‘Sợ hãi’.

Nhưng mà hiện tại, hắn bởi vì một cảnh tượng trong mơ mà sợ hãi.

Có lẽ cho rằng người đang bệnh đều sẽ trở nên yếu ớt, nhưng Akashi tinh tường hiểu được, đây bất quá là cái cớ lừa gạt chính mình.

Hắn Akashi Seijuurou, mười mấy năm trong đời, lần đầu tiên, sợ hãi.

Akashi nhìn bình nhỏ nắm chặt trong tay mình, tùy ý lấy nước ấm cọ rửa từ đỉnh đầu xuống chân.

Đó là một chai bôi trơn, dù là một thương hiệu đắt tiền, dù được đóng gói tinh xảo, cũng vô pháp thay đổi bản chất của nó.

Trong lòng một âm thanh quen thuộc bắt đầu kêu gào, khát vọng đem người thiếu niên kia đặt trong lòng ngực của mình, dùng lửa nóng của chính mình xỏ xuyên qua hắn, để hắn không thể trốn tránh, không chỗ nào mượn lực, cánh tay trắng nõn chỉ có thể hoàn bám lấy bả vai mình, âm thanh lạnh lẽo phun ra phá thành từng mảnh rêи ɾỉ nhỏ…

Điên cuồng mà xỏ xuyên qua, hung hăng mà chiếm hữu.

Tùy ý dùng nước ấm cọ rửa thân mình, Akashi kiềm chế không được mà bắt đầu thở dốc.

Không biết từ bắt đầu từ lúc nào, âm thanh này liền bắt đầu ở đáy lòng của hắn kêu gào, từng đêm từng đêm, điên cuồng mà tra tấn thần kinh của hắn.

Có lẽ, đây chính là du͙© vọиɠ sâu nhất trong lòng hắn…

Hắn chỉ có thể chờ, dùng hết nhẫn nại của chính mình mà chờ, thẳng đến xúc động đi qua, âm thanh hấp dẫn như ma quỷ dừng lại…

“Akashi-kun, cậu tắm đã lâu, không có việc gì chứ?”

Ngay tại lúc hắn đem hết toàn bộ lực ức chế lửa nóng trong lòng, người mà mình tâm tâm niệm niệm kia lại vọt vào tầm nhìn, mang theo rõ ràng lo lắng cùng cảm xúc hỗn độn.

Không có chút nào ý thức được nguy cơ, chết tiệt làm cho người khác phạm tội.

“… Tetsuya, cậu lại đây.”

Thiếu niên nhu thuận đi đến bên cạnh Akashi, đối mặt với hai đôi mắt phức tạp mịt mờ của hắn, ánh mắt màu lam như trước trong suốt vô cùng.

Akashi rõ ràng nghe được trong đầu, đó là tiếng sợi dây ‘Lý trí’ bị đứt.

Mãnh liệt đem thiếu niên không hề phòng bị kéo vào trong ngực, hung hăng hôn lên đôi môi nhạt màu.

Akashi cảm thấy chính mình đã muốn vô pháp duy trì bình tĩnh của mười mấy năm qua. Hắn đem áo sơmi của thiếu niên cởi ra, lộ ra hai điểm thù du mê người.

“Aka… Akashi-kun…”

Bản năng Kuroko cảm thấy một loại khí tức mãnh liệt nguy hiểm, có chút luống cuống chống đẩy người trên thân.

“Tetsuya, hãy trở thành người của tôi.”

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả: du lịch chấm dứt trở về viết văn ~ biển rộng thật đẹp, hải sản ăn ngon thật ~( bị ba phi )

Còn có một nửa… Không được quá muộn ngày mai tiếp tục… Đội trưởng chính là tâm tình thật phức tạp rối rắm ta đều có thể cảm nhận được (khóc)

Vì duy trì hình tượng đội trưởng bá đạo lại ôn nhu tôi chỉ thật sự lao lực vào thời điểm não tế bào nhất là viết chữ! ! ! (lật bàn)

Lời vớ vẩn của Beta: Chương này chưa H nên chưa set pass he ~ còn nếu editor muốn set thì thôi số các bạn hơi đen =))