Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám

Chương 17: Chị có thấy cha em đâu không?

[Là lỗi của mình, đều là lỗi của mình, nếu không phải vì nhiệm vụ đột xuất của sở cảnh sát, đáng lẽ mình nên đưa cả ba người họ đi công viên, thì sẽ không làm mất em bé, khiến con phải chịu khổ trong bệnh viện. Xảo Tú mắng mình đúng lắm, mình nên thấu hiểu cho cô ấy, không nên tranh cãi với cô ấy trong bệnh viện.

Lũ buôn người khốn kiếp, ngày mai mình sẽ viết báo cáo yêu cầu thành phố mở chiến dịch chuyên đề về nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em. Còn về Mai Mai, nếu thực sự là con bé cố ý, nhất định phải nghiêm khắc phê bình. Từ nhỏ con bé đã bị cha mẹ bỏ rơi, đã nhận nuôi thì phải có trách nhiệm, là mình không dạy dỗ tốt con bé, là lỗi của mình.]

Là một sinh viên của trường Đại học Công an, Triệu Hướng Vãn hiểu rõ trách nhiệm của cảnh sát, nên cô có sự đồng cảm sâu sắc với họ. Mặc dù Hứa Tung Lĩnh cứng đầu, thiên vị con gái nuôi, thiếu niềm tin với vợ, nhưng anh ta có tinh thần trách nhiệm cao, làm việc chăm chỉ, đối với con gái nuôi không có chút định kiến nào.

Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn vốn định rời đi bỗng dừng lại, nhìn về cô bé Mai Mai đang đứng chân trần ở đầu hành lang.

Mai Mai mặc một chiếc áo mỏng, đứng chân trần trên sàn đá mài xám xanh của hành lang.

Đôi mắt to tròn của cô bé lấp lánh ánh nước mắt, giọng nói yếu ớt rụt rè: "Chị ơi, chị đến cùng mẹ em phải không? Chị có thấy cha em đâu không?"

[Con đàn bà chết tiệt, đồ tiện nhân! Mày có phải cảnh sát đâu, chạy đến trước mặt mẹ tao nói lung tung, đúng là lo chuyện bao đồng quá. Tao ghét mày, cút xa tao ra một chút.]

Giọng nói phát ra từ miệng thì ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng trong thâm tâm lại xuất hiện những lời lẽ đầy cay nghiệt. Khi hai âm thanh hoàn toàn đối lập này vang lên bên tai và trong đầu, khóe miệng Triệu Hướng Vãn lập tức hạ xuống, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.

... Mới mười một tuổi, đã giỏi che giấu đến vậy.

Ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Vãn khiến Mai Mai có cảm giác như mọi suy nghĩ nhỏ nhen của mình đều bị nhìn thấu, làm cô bé bắt đầu lo lắng.

Mai Mai siết chặt nắm tay, tránh ánh nhìn của Triệu Hướng Vãn, nhìn qua cửa đôi của phòng cấp cứu thấy bóng lưng của Hứa Tung Lĩnh, cô bé như lập tức tìm thấy điểm tựa, vội vàng chạy về phía đó.

Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch...

Tiếng chân trần đạp trên sàn đá mài vang lên rõ mồn một trong hành lang, khiến cặp vợ chồng đang chờ con mình trong phòng cấp cứu cũng phải chú ý.

Hứa Tung Lĩnh quay người lại, Mai Mai lao nhanh đến bên anh ta, ôm chặt lấy eo anh ta, giọng đầy ấm ức: "Cha ơi, cha đã đi đâu thế? Mai Mai sợ lắm..."

Thấy con mình đi chân trần trên sàn nhà, Hứa Tung Lĩnh đau lòng bế cô bé lên. Mai Mai rúc vào lòng cha mình, như muốn hút lấy năng lượng từ anh ta.

Chu Xảo Tú lạnh lùng nhìn cô con gái nuôi mà mình từng yêu thương hết mực, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Nếu không có sự giúp đỡ của Triệu Hướng Vãn, có lẽ con gái ruột của cô ấy đã bị cặp vợ chồng kia hại chết hoặc bị đưa về quê chịu khổ. Nhưng chính người khởi đầu mọi chuyện như Mai Mai, vẫn dám đứng trước mặt cô ấy, ngang nhiên cướp lấy sự chú ý và tình yêu của Hứa Tung Lĩnh.

"Mẹ ơi..." Tiếng gọi yếu ớt phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh.

Chu Xảo Tú gạt bỏ hết thảy yêu hận, lao đến bên Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con tỉnh rồi sao? Có khó chịu không? Đau đầu không? Nào, uống chút nước nhé."