Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Cô Trở Thành Thần Thám

Chương 7: Hạt dưa rang

Triệu Hướng Vãn vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bắt đầu hỏi: "Mai Mai rất muốn giúp mẹ tìm em đúng không?"

Mai Mai ưỡn ngực cố gắng thể hiện lòng trung thành: "Tất nhiên ạ."

Triệu Hướng Vãn: "Em phát hiện em mất tích khi nào?"

Mai Mai do dự, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt: "Em cũng không biết nữa, em thực sự quên rồi, lúc đó em chỉ nhớ đang xem máy bay quay vòng, không nhận ra em gái đã buông tay em ra từ khi nào."

[ Em gái ngang ngược lại hay khóc, chẳng ngoan chút nào, nhưng mẹ với cha lại chỉ yêu em ấy, chẳng phải vì em ấy là con ruột sao? Nếu không có con nhóc đó, cha mẹ sẽ yêu mình như trước, quan tâm đến mình. Trong công viên Bôn Long đông người như vậy, đưa em đến cổng sau rồi buông tay ra, nhìn em khóc tìm mẹ thật là vui.

Ra khỏi cổng sau công viên, đi qua một khu dân cư, ở đó có một con hẻm. Trong hẻm có một cặp vợ chồng bán hạt dưa rang, sinh ba đứa con trai chỉ muốn có một đứa con gái, vứt em gái trước cửa nhà họ, nhất định họ sẽ bế em gái đi. Vậy là em gái sẽ có cha mẹ mới, anh trai mới, còn mình sẽ có thể độc chiếm được cha mẹ rồi.]

Nghe được những lời trong lòng của Mai Mai, Triệu Hướng Vãn nheo mắt, tăng tốc độ hỏi.

"Cả thời gian đó em chỉ nhìn máy bay quay vòng, thậm chí không nhận ra em gái đã buông tay em ra sao?"

"Đúng rồi, em không phát hiện ra."

Ánh mắt cô bé vô thức nhìn xuống dưới bên phải, nói dối.

"Trong công viên có nhiều quầy hàng bán đồ ăn vặt, phải không? Có phải em gái đòi ăn không? Kẹo kéo... kẹo bông... bánh xoắn... hạt dưa rang..."

Khi nhắc đến hạt dưa rang, đồng tử của Mai Mai không tự chủ được mà giãn ra, hô hấp trở nên gấp gáp, điều này thể hiện cô bé đang sợ hãi.

"Em không để ý những thứ đó, em gái mất tích khiến em rất lo lắng."

"Có phải em đã nắm tay em gái đi tìm quầy hạt dưa rang không? Cổng trước? Hay cổng sau?"

"Không có, em không có mà!"

"Cổng sau có một khu dân cư, ở đó có quầy bán hạt dưa rang không?"

Nghe Triệu Hướng Vãn liên tục nhắc đến hạt dưa rang, càng lúc càng gần với sự thật, nét mặt của Mai Mai ngày càng căng thẳng, cuối cùng cô bé bật khóc nức nở: "Em không biết, em không biết gì cả. Em cũng đâu muốn em gái mất tích đâu ạ, lúc đó em hoảng sợ lắm, gọi tên em gái khắp nơi nhưng không tìm thấy. Là em khiến em gái đi lạc, tất cả đều là lỗi của em, mọi người cứ bắt em lại đi!"

Tiếng khóc vang lên quá lớn, các căn hộ trong tòa nhà lần lượt bật sáng đèn.

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát từ cầu thang lao xuống, ôm chầm lấy Mai Mai, nhìn Chu Xảo Tú với ánh mắt trách móc.

"Chu Xảo Tú, em đang làm gì vậy? Anh đã nói rồi, hãy để anh lo liệu, cả lực lượng của cục cảnh sát mà anh có thể huy động đều đã vào cuộc cả rồi, bọn anh đã liên tục dò hỏi quanh công viên, chắc chắn sẽ tìm thấy Bảo Bảo. Bến tàu, bến xe cũng có người canh chừng, nếu là bọn buôn người, chúng cũng không thoát khỏi thành phố Tinh. Mất con là trách nhiệm của người lớn chúng ta, sao em lại liên tục dò hỏi Mai Mai như thế? Hôm nay con bé bị dọa sợ lắm rồi, cần chúng ta an ủi, cứ hỏi mãi chẳng lẽ em muốn làm con bé bị thần kinh luôn sao?"

Mai Mai ôm chặt eo của cha, mặt đầy nước mắt, trông rất đáng thương.