Hồi nhỏ, Lê Tứ sức yếu nên đánh người không bị thương. Nhưng bây giờ, Lê Tứ cao một mét tám mấy, lại từng học quyền anh, nắm đấm to như cái bát, đánh vào đầu Lê Diệu sẽ khiến cô bị chấn động não.
Lê Diệu vội nghiêng người né tranh bên trái. Nhưng cô tránh thoát Lê Tứ, lại nghênh đón cậu hai Lê Ân.
Lê Ân nhảy lên đá một cước vào mũi của cô.
Không được! Đôi mắt Lê Diệu tối sầm, nếu trúng cú đá này, xương mũi của cô nhất định sẽ gãy.
Trong lúc cấp bách, Lê Diệu chỉ có thể quỳ xuống. Ai ngờ, cô vừa quỳ xuống thì cậu cả Lê Đạt cầm gậy bóng chày đánh một phát thật mạnh về phía đầu gối của cô.
Rắc một tiếng, gậy bóng chày bị gãy. Lê Diệu đau đến nỗi thân thể run rẩy dữ dội, quỳ trên mặt đất căn bản không đứng dậy được.
“Ha ha ha, anh thắng rồi!” Thằng cả Lê Đạt đắc ý ném gậy bóng chày.
Thằng tư Lê Tứ không vui đạp ghế: “Lần nào cũng là anh thắng, không được, em phải làm lại lần nữa.”
Thằng hai Lê Ân cũng hùa theo: “Làm lại làm lại.”
Đây là trò chơi chơi bóng mà anh em nhà họ Lê thường xuyên chơi, xem ai có thể đánh trúng bóng. Mà Lê Diệu là “quả bóng” đó.
“Chơi gì mà chơi? Hôm nay là ngày đính hôn của em gái các anh đấy, các anh đừng quấy rối.” Cô tư Lê Dương đi đến trước mặt, giơ chân đá Lê Diệu một cái: “Đừng giả chết, mau đứng lên cho tao.”
Lê Diệu chống tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy.
Không ngờ cô vừa ngẩng đầu thì một con dao cứa qua mặt cô, để lại vết thương thật sâu.
Lê Dương cầm con dao vui vẻ kêu to: “Em thắng rồi! Ha ha ha, em cứa trúng quả bóng rồi!”
“Không sai, là em gái thắng.” Mọi người đều dỗ dành Lê Dương.
Lê Diệu giơ tay sờ mặt, lại chỉ chạm vào đầy máu.
Cô đã sớm quen với cách đối xử này, trong lòng không thể sinh ra một chút cảm xúc.
Cô chỉ cảm thấy vớ vẩn, chẳng lẽ, mệnh cách của cô thật sự bị người ta lấy trộm?
Bây giờ cô chỉ là một con rối của cả nhà bác cả Lê, mặc cho họ ức hϊếp thôi sao?
Lê Diệu không thèm để ý đến đám người ở đây, xoay người đi ra ngoài.
Thấy động tác của cô, Lê Dương nhíu mày: “Lê Diệu, mày làm gì vậy hả? Quay về!”
Nghe thấy hai chữ quay về, bước chân Lê Diệu khựng lại, theo bản năng muốn xoay người quay về. Nhưng Lê Diệu siết chặt nắm tay, kìm nén bản năng của mình, cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Mọi người đều kinh ngạc vì phản ứng của cô. Đây là lần đầu tiên Lê Diệu chống cự họ.
Lê Dương càng khϊếp sợ: “Mày dám làm trái ý tao hả? Mày chán sống rồi à? Tao bảo mày quay về! Quay về đây!”
Lê Diệu vẫn cắn răng, không quay đầu lại.
Lê Dương không thể tin nổi, quay sang nhìn Diệp Thúy Vân theo phản xạ. Diệp Thúy Vân nhíu mày hét lên: “Lê Diệu, đừng càn quấy, mau quay về đây! Các anh các chị chỉ chơi đùa với cháu thôi, cháu đừng giận, lát nữa bác sẽ mắng tụi nó.”
Lê Diệu tiếp tục đi ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Thúy Vân khó coi, giọng điệu cũng không tốt: “Lê Diệu, tao nhắc lại lần cuối, nếu mày dám bước chân ra khỏi cánh cổng này, mày đừng hòng quay lại đây nữa!”