Tưởng tượng như vậy, Tô Tiểu ngược lại rất vui lòng cung cấp sân khấu cho Lục Ninh, cô ta liền nở cười nhu mì: “Cô nói như vậy có vẻ không được tốt đi?”
Lục Ninh kỳ quái mà liếc mắt nhìn cô ta một cái, hỏi ngược lại: "Vì sao lại không tốt? Qua lời nói của hắn cảm giác Versailles đã trở nên siêu mỏng. Nếu muốn thể hiện sự vượt trội, vậy cứ rõ ràng, thoải mái hào phóng mà nói. Một người đàn ông trưởng thành, lại là một cao thủ Versailles, ngược lại có vẻ có chút kiêu ngạo.”
Câu nói này xem như là câu nói dài nhất mà Lục Ninh nói từ khi gia nhập vào tổ cố vấn tới nay.
Lục Ninh chỉ thiếu chút nữa như muốn nói thẳng là hắn đang ra vẻ.
Những lời này vừa nói ra, phòng phát sóng trực tiếp vang lên các loại ha ha ha ha ha.
“Lục lão sư thật tuyệt! Mọi người xem biểu tình này của Tô lão sư, hình như đã ngây ngẩn cả người.”
“Lục lão sư: Vô tội. jpg. Tôi nói cái gì sai rồi sao?"
"Ha ha ha Lục đạo sư nói ra lời nói trong lòng tôi."
_
Lúc này, việc nói chuyện phiếm ở nhà ăn vẫn còn tiếp tục.
Bùi Hí không vui mà khẽ hừ một tiếng, hắn cũng không đi quản Trịnh Thúc, mà là ôn nhu nói với Mộ Bảo Châu: “Hôm nay chúng ta đi Minh Châu tháp đi.”
Minh Châu cùng Bảo Châu, chỉ kém một chữ.
Đây là kết quả sau khi Bùi Hí trăm phương ngàn kế suy tư.
Trịnh Thúc cũng theo sát nói: “Vậy tôi cũng đi minh châu tháp.” Nhận thấy được ánh mắt không thân thiện của Bùi Hí, hắn không chỉ không lùi mà còn tiến lên: “Đúng lúc tôi cũng đã không về nước nhiều năm, cũng muốn trở về chốn cũ, đi Minh Châu tháp ngắm cảnh lần nữa.”
Hai nữ khách mời khác vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện, thấy ba người đều đi Minh Châu tháp, các cô ất cũng tất nhiên cũng phải đi theo.
Tổ tiết mục của 《 Chỉ số tâm động》 không cho bọn họ kịch bản, để cho bọn họ tự do phát huy.
Kịch bản thì không có khả năng có, nếu làm theo khuôn mẫu, ảnh hưởng đến việc Bùi tổng theo đuổi vợ thì làm sao bây giờ?
Vì giúp Bùi tổng có thêm nhiều không gian riêng, chương trình tình yêu này có thể nói là tự do thả bay, khách mời muốn chơi như thế nào chơi liền như thế đó, cuối cùng sẽ có hiệu quả gì, ai cũng không biết, ngay cả đạo diễn cũng không biết.
Cho dù chương trình tình yêu này không làm dậy nổi một chút bọt nước, chỉ cần Bùi tổng có thể theo đuổi được người ta đẹp, chút tổn thất như vậy, Bùi tổng cũng sẽ không để trong lòng.
_
Sau khi ăn xong bữa sáng tia lửa tỏa ra bốn phía cũng chấm dứt, các khách mời đều lần lượt trở về phòng thay quần áo. Chờ thay quần áo xong, sáu người bọn họ sẽ bắt đầu chuyến du lịch tập thể đầu tiên trong chương trình.
Lục Ninh xuyên thư không quá mấy ngày, kỳ thật cũng chưa đi qua Minh Châu tháp. Cô nhìn về phía đạo diễn đang đừng cách đó không xa, hỏi: “Cố vấn có thể đi Minh Châu tháp sao?"
Nghĩ đến việc Bùi Hí phân phó, đạo diễn không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là có thể."
Chỉ khi Lục Ninh cùng đi theo, cô mới có thể tận mắt nhìn thấy Bùi Hí theo đuổi Mộ Bảo Châu mãnh liệt như thế nào, mới có thể sinh ra cảm xúc hâm mộ ghen tị hận, lại chỉ có thể tức giận mà không làm gì được.
Ngay cả đạo diễn cũng cảm thấy, Bùi tổng không hổ là Bùi tổng, tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn.
Bất quá sủng cũng là thật sự sủng.
Đương nhiên, người được sủng là Mộ Bảo Châu.
Mộ Bảo Châu không hổ là Bảo Châu, thật đúng là như trân bảo trong lòng bàn tay của Bùi tổng.
_
Lục Ninh còn rất thích vẻ ngoài của chính mình trong ngày hôm nay.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo bình thường, nhìn rất nhàn nhã, cô cũng không tính toán thay quần áo, nhưng mà cô vẫn lên lầu một chuyến.
Nhưng mà cô không phải đi ký túc xá ở lầu 3 của các cố vấn, mà là ký túc xá ở lầu 2 của khách quý.
Cô vẫn còn nhớ đồ vật mà nguyên chủ đã đưa cho Bùi Hí.
Hiện tại cô là “Lục Ninh”, tự nhiên là muốn đem đồ vật lấy về.
Kia chính là một số không nhỏ đâu.
Thời điểm cô đến trước cửa phòng của Bùi Hí, Bùi Hí mới vừa phun sáp chải tóc, lúc mở cửa, một mùi hương nồng đậm tỏa ra.
Đối với mùi hương này Lục Ninh có chút dị ứng, ghét bỏ mà ho khan hai tiếng.
Thời điểm Bùi Hí mở cửa trên mặt mang theo vài phần ý cười, nhưng vừa thấy người tới chính là Lục Ninh, nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt ngúm. Nhanh chóng biểu diễn tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt.
Hắn cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"
Lục Ninh vươn đôi tay về phía hắn: “ Cuộc sống gần đây có chút khó khăn, lúc trước tôi có đưa cho anh vài món đồ, giờ tôi hối hận, anh mau trả lại cho tôi nhanh."
Bùi Hí:???