Cái kia thì cũng không cần....
Lục Ninh:...... Không, vượt trội khó khăn mới là phong cách của ta.
【 ký chủ, cô làm tốt lắm! 】
Sau khi Lục Ninh thu thập bản thân xong, nhận được điện thoại đến từ Từ tỷ.
Trong điện thoại, Từ tỷ lại lần nữa khuyên giải cô một phen: “Ta biết khiến cô lập tức từ bỏ Bùi tổng là rất khó, nhưng dưa hái xanh không ngọt. Từ bỏ quả dưa này, cô vẫn còn có nhiều quả dưa khác.”
Lục Ninh làm như có mà gật đầu: “Chị nói rất đúng, Từ tỷ.”
Từ tỷ thở dài: “Nếu cô mà nghe lọt được lời chị nói, vậy hôm nay cô nói theo hai cố vấn khác là được. Nhớ kỹ, thổi cầu vồng, vô cùng cao hứng ăn cẩu lương.” Phía trước bởi vì Lục Ninh dây dưa, Bùi Hí đối Lục Ninh đã không còn kiên nhẫn, nếu lại làm trái ý tứ hắn, chỉ làm cho Bùi Hí càng ngày càng chán ghét Lục Ninh.
Nếu là làm theo ý của Bùi Hí, ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu thần tiên của hắn cùng Mộ Bảo Châu, có khả năng Bùi Hí ngược lại sẽ đối với Lục Ninh thân thiện thêm vài phần.
Lục Ninh một chút cũng không quan tâm nói: “Được"
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ninh cũng không đem đoạn đối thoại vừa rồi để vào trong lòng.
Đáp ứng Từ tỷ chính là Lục Ninh, có liên quan gì tới Lục Nữu Cỗ Lộc Ninh?
Hai cố vấn kia chỉ biết nhắm mắt thổi cầu vồng, cô cũng không muốn giống như vậy, cô ấy chỉ biết ăn ngay nói thật.
___
Lục Ninh đến phòng ăn của cố vấn để ăn sớm một chút. Cũng giống như đêm trước, cô cùng hai vị cố vấn khác vẫn như cũ không có giao lưu gì.
Loại địa phương như giới giải trí này, là nơi thực tế nhất.
Hai vị cố vấn kia hiển nhiên đã thành một nhóm. Bọn họ biết Lục Ninh là vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này, nếu Lục Ninh là người mà Bùi tổng ghét, bọn họ tự nhiên cũng sẽ đi theo bước chân củ Bùi tổng, nói rõ thái độ củ chính mình.
Sau khi ăn sáng xong, khách mời lần lượt rời giường.
Trên màn ảnh, Mộ Bảo Châu vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm sáng, nhưng mà lại có người đên sớm hơn cô ta một bước.
Đôi tay từ trước tới nay không dính nước xuân của Bùi tổng đã ở đó kiên nhẫn mà chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho Mộ Bảo Châu.
Nhìn thấy Bùi Hí, Mộ Bảo Châu có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy nha, Bùi Hí."
Bùi Hí hướng tới phía Mộ Bảo Châu nở một nụ cười của bá tổng: “Sớm, Bảo Châu.” Hắn cố ý làm trò trước Mộ Bảo Châu, đeo tạp dề in hoạt hình lên hỏi: “Buổi sáng cô muốn ăn gì?"
Người đàn ông cao lớn đeo tạp dề có họa tiết là của phim hoạt hình, bỗng nhiên mang đến một chút tương phản đáng yêu.
Gương mặt trắng nõn thanh tú của Mộ Bảo Châu lộ ra một nụ cười tươi đẹp đơn thuần như nai con nói: “Cái gì đều có thể làm sao?”
“Có thể. Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ làm”
Lời bá tổng vừa nói ra, phòng cố vấn điên cuồng vang lên những câu khen ngợi.
“Trời ơi, lời này cũng quá bá đạo, quá ngọt đi!"
“Không biết vị nam khách mời này trong hiện thực là làm công việc gì, nếu cũng là tổng tài, thật sự quá ảo diệu rồii.”
“A a a, tôi muốn thay thế Bảo Châu a.”
Bởi vì chương trình vừa mới bắt đầu thu, cho nên ngoại trừ tên họ ở ngoài, thân phận của khách mời còn được bảo mật ở bên trong.
Đương nhiên, cái bảo mật này chỉ là đối một bộ phận người xem.
Đến nỗi cố vấn, bọn họ đối với mỗi tin tức của mỗi cái khách mời đều rõ như lòng bàn tay, trước mắt bất quá là vì hiệu quả của tổng nghệ, họ mới làm bộ không biết gì thôi.
Không chỉ là trong phòng của các cố vấn, ngay cả người xem ở phòng phát sóng trực tiếp đều la hét kêu ngọt.
“Nếu thực sự là bá tổng, thì thật xứng đôi.”
“Bỗng nhiên cảm thấy đôi này thật ngọt a.”
"A a a, Xông lên đi! Trực tiếp hôn cho tôi!!"
Mặc kệ là phòng phát sóng trực tiếp, hay là phòng của cố bấn, đều xuất hiện từng cái bong bóng màu hồng.
Lúc này, một âm thanh không mang theo cảm xúc gì chậm rãi vang lên.
“Siêu nhân cũng không lợi hại bằng hắn."
Những lời này vừa nói ra, phòng cố vấn lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Mấy cái người qua đường trong phòng phát sóng trực tiếp rất nhanh đã phát ra các bình luận "Ha ha ha ha".
Liên tiếp bị cắt đứt câu cho hai lần, Thi Luân có chút bất mãn mà chất vấn: “Cô là cố ý tới quấy rối sao? Mọi người đều la hét kêu đều cảm thấy ngọt, chẳng lẽ cô không cảm thấy sao?"
Lục Ninh lắc đầu: “Không cảm thấy."
Sắc mặt của Thi Luân cùng Tô Tiểu trông đều không được tốt, lúc này, Lục Ninh tiếp tục chậm rãi mà nói: “Tôi chỉ có thấy một con khổng tước đang liều mạng xòe đuôi, lại còn dùng sức quá nhiều, chính là cảm giác như vậy".
Nói như thế nào bây giờ, những lời nói của các bá tổng có thể tồn tại lâu như vậy, tự nhiên là có ưu thế của nó.
Không phải nói những câu này không đủ ngọt, mà là thời cơ chưa tới.