“Nếu không thì ngài có thể chọn những gian phòng khác. . . . . .” Lý do thật khéo léo.
Diệp Tuyên đối mấy thứ này vốn không có hứng thú, nhưng mà phải đổi phòng thì người nào trong lòng cũng không thoải mái! Đang suy nghĩ có hay không chấp nhận một chút, phía sau đã vang lên một câu giễu cợt.
“Ai nha, không nghĩ tới Diệp thiếu gia với nơi này cũng có hứng thú nha !” Tựa vào hành lang, nhân vật đang soi mói chính là ── Trình Hi!
Không phải oan gia không đυ.ng đầu!
Diệp Tuyên cùng Trình Hi kỳ thực bọn họ vốn có quen biết. Diệp Tuyên cũng chú ý đến Trình Hi. Hai người gia đình đều có thế lục, cùng là thú đội lốt người! Nội tâm đều tà ác giống nhau , nhưng nguyên nhân khiến bọn họ ghét nhau, thù hằn lẫn nhau đều là vì một cô gái, một thiếu niên bình thường mười bốn tuổi có lẽ vẫn là khó hiểu thế sự, nhưng Diệp Tuyên lại sinh ra trong gia đình hắc đạo, được nuông chiều từ nhỏ, rượu và gái đẹp là điều không thể thiếu đối với hắn
Bạn gái của Diệp Tuyên quyến rũ Trình Hi, Trình Hi có thịt đưa đến bên miệng, chẳng lẽ không ăn, nhưng cô ta lại cố tình che dấu mọi chuyện, khi Diệp Tuyên biết, hai người chính thức kết thù kết oán! Thật không phải Diệp Tuyên thương bạn gái hắn, mà đó là mặt mũi của người đàn ông, không thể để bị cắm sừng! Nếu Trình Hi thân phận không khác biệt, Diệp Tuyên tuổi trẻ khí thịnh, tránh không được đổ máu! Cuối cùng, hai người đánh một trận rồi mới êm xuôi.
Diệp Tuyên trong lòng đang khó chịu, bây giờ thấy Trình Hi không giận mà lại cười, “Nơi đó so được với cậu a, Trình gia thiếu gia thật uy phong a, đến bạn bè xấu cũng qua lại”
Trình Hi cũng không để ý, cười lạnh một tiếng, “. . . . . . Nếu Diệp thiếu gia đến đây, không bằng cùng nhau vào chơi đi!”
Diệp Tuyên vốn định nói vài câu rồi về, nhưng vừa thấy cừu nhân trong mắt châm chọc, lại thay đổi ý niệm trong đầu, hắn nghĩ mình sẽ không đi nên mới nói như thế phải không? Ta lại có thể nào như ý nguyện của mi, mi dám nói, ta liền dám đi!” Được . . . . . Các anh em, Trình gia thiếu gia mời khách, chúng ta sẽ không khách khí !”
Hắn đến gần Trình Hi, cười nói ”Tốn kém rồi”
Phòng dành cho khách quý lớn như vậy, thực sự mới xứng! Cả trai lẫn gái bên trong nhìn thấy Diệp Tuyên đi vào, đã có người lập tức nhận ra hắn. Có thể cùng Trình Hi chơi đùa, tự nhiên sẽ không là người bình thường, gia tộc xí nghiệp có thể ngang hàng.
Thấy Diệp Tuyên thanh tú đẹp trai, nhiều cô gái chụm đầu lại xầm xì. Trình Hi giống ác ma, mà Diệp Tuyên lại ngụy trang giống thiên sứ!
Diệp Tuyên một bên cùng phụ nữ nói chuyện, một bên đánh giá Trình Hi đang ngồi một mình uống rượu.
“Các cô luôn ở với tôi, sao không đi tìm Trình thiếu gia?” Diệp Tuyên hướng xung quanh mà nói.
“Ai nha. . . . . . Hi căn bản không để ý tới con gái a. . . . . .”
“Đúng vậy, gọi chúng tôi đến nhưng lại không cần chúng tôi, chỉ một mình uống rượu!”
“Aizzzz. . . . . . Thật sự là chỉ có thể nhìn không có thể ăn a!”
Diệp Tuyên nói trúng chỗ thương tâm của các cô nàng, bọn họ lập tức thở dài .
“Vậy các cô biết nguyên nhân không?” Diệp Tuyên tò mò cười hỏi.
Chúng mỹ nhân lắc đầu. Diệp Tuyên trong lòng âm thầm cao hứng, vậy là hắn đã gặp chuyện thương tâm , xứng đáng!
Cùng mỹ nữ Trình Hi gọi lại nói chuyện một lát, Diệp Tuyên tìm hiểu một hồi cũng không có tin tức gì liền nghĩ đến Thụy, hôm nay hắn thực khác thường , chỗ gặp được hắn cách nhà Khải Ninh ngồi xe cũng 10 tiếng đồng hồ, hắn tới chỗ này làm cái gì. Còn một bộ dáng không tỉnh táo nữa. . . . . . Nơi này thật nhàm chán, biết vậy vừa rồi nên đuổi theo hắn.
“Tuyên, anh nghĩ gì vậy? Chúng tôi không làm anh hứng thú sao?” mấy cô nàng đã bắt đầu xưng hô thân mật.
Diệp Tuyên cười, các cô nàng lập tức cười theo hắn .
“Nghe nói đứa con của thiếu gia thực đáng yêu!” Diệp Tuyên thuần túy nói bừa .
“Không rõ lắm! Hi cũng không thích hỏi mẹ đứa nhỏ là ai! Bằng không hắn sẽ sinh khí a ~” cô gái với đôi màu mắt cam chớp chớp nói.
Có lẽ. . . . . . nguyên nhân Trình Hi khác thường chính là bởi vì chuyện này. . . . . . Tâm tư Diệp Tuyên lay động. . . . . .
“Vậy các cô có biết người sinh Trình tiểu thiếu gia không?”
“Không biết đâu! Đáng tiếc a. . . . . . Bất quá may mắn bọn họ không kết hôn, hẳn là cô gái kia lén lút mà sinh! Hi như thế nào có thể để cho một người phụ nữ sinh con. . . . . .”
Đây cũng chưa chắc , Diệp Tuyên chuyển động con mắt, đứa nhỏ của Trình Hi tám phần là bị mẹ bỏ lại!
Diệp Tuyên nghĩ như vậy, nhưng thật ra vẫn rất sắc bén, có nằm mơ hắn cũng sẽ không nghĩ đến mẹ đứa nhỏ chính là người nào đó hắn định gặp.
Túi quần rung lên, Diệp Tuyên lấy điện thoại ra, là A Khải gọi!
Sao lúc này hắn lại gọi điện thoại, đứng lên đi đến một bên, Diệp Tuyên tiếp điện thoại!
“Cái gì. . . . . .Cậu đừng vu khống tớ. . . . . . Tớ không có lừa gạt cậu ấy. . . . . . Buổi sáng tớ còn thấy cậu ấy mà? . . . . . . A Khải? ! . . . . . . Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Tuyên nghi ngờ lời nói của A Khải, nhịn không được buồn bực!
Còn chưa kịp hỏi nguyên nhân rõ ràng, điện thoại đã tắt, Diệp Tuyên đứng tại chỗ càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Không nói gì hết, Diệp Tuyên đi ra ngoài.
Chờ những người khác phản ứng, người đi đã không thấy đâu nữa!
Đám con gái tự nhiên không cam lòng, kéo đống bạn của Diệp Tuyên hỏi.
“Chuyện gì vậy! Tại sao lại đi ?!”
“Có khi nào đi tìm bạn gái không!”
Bị đám con gái vây quanh, đám bạn của Diệp Tuyên chỉ biết gãi gãi đầu, “Không thể nào, lão Đại không có bạn gái. . . . . . Có thể là đi tìm bạn! Gần đây lão Đại hay đi tìm bạn, hình như bọn họ kêu là A Khải và Thụy. . . . . .”
“Ngươi vừa mới nói hắn tìm ai?” Trình Hi tay ngừng uống rượu, nắm cổ áo người kia hỏi.
“Bạn a!”
“Gọi là gì?”
“A khải chính là Lưu Khải Ninh a”
“Còn ai kêu Thụy? Tên đầy đủ là gì?” Trình Hi quan tâm chính là người thứ hai.
“Không, không biết! Đại ca gọi hắn là Thụy a. . . . . . Chúng tôi chỉ biết người đó tên Thụy ở nhà của Khải Ninh, phần lớn thời gian hắn đều đến nhà Khải Ninh a. . . . . .” Trình Hi bộ dạng giận đến nổi cả gân xanh khiến cho mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng .
Lưu Khải Ninh. . . . . . Lưu Khải Ninh. . . . . . Thụy. . . . . . Thụy. . . . . . Lưu Khải Ninh giấu Thụy. . . . . .
Trình Hi không dám tin. . . . . . Có lẽ. . . . . . Sự tình cũng không phải đơn giản như vậy. . . . . . Tóm lại, một đường hy vọng nổi lên, Trình Hi vẻ mặt kích động rời đi.
Mất đi hai nhân vật chủ yếu, nhóm con gái cũng đi, không con gái, bọn con trai cũng không còn hứng thú .
Trong nháy mắt đại sảnh lại trống trơn. Quản lí thở dài, muốn đến đều đến, muốn đi đều đi. . . . . .
Đáng tiếc chính lúc Trình Hi cấp tốc đuổi tới nhà Khải Ninh, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn nhau! Người cần tìm đều không thấy, còn ầm ĩ cái gì.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đã bỏ lỡ dịp may, Trình Hi cơ hồ dùng tất cả quan hệ để tìm kiếm, đầu tiên là sân bay cùng các nhà ga. Kỳ thật đây là không cần thiết … bởi vì cậu trên người căn bản không có giấy chứng nhận cùng tiền, việc này về sau cậu nghĩ lại cũng vẫn như thế.
Cậu chậm rãi bước trong đêm ,vùng ven sông ánh đèn đủ loại màu sắc chiếu trên đường lớn, trước mắt là những ngọn đèn đường. Cuộc sống về sau phải như thế nào, cậu bây giờ rất mơ hồ, lại chưa trưởng thành, muốn đăng ký hộ khẩu cũng rất khó khăn. Nhiều lắm cũng chỉ có thể đi làm thêm, hi vọng người ta không đòi giấy chứng nhận là tốt rồi.
Về phần gia đình, cậu cũng không muốn gây thêm phiền toái cho cha mẹ nữa . Chỉ có thể khiến cho cha mẹ thêm phiền não mà thôi, cậu không muốn để đau khổ của mình liên lụy đến người khác.
Dọc theo bờ sông rồi, qua đêm ở đây, ngày hôm sau cậu chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đau nhói ở hạ thân vẫn là sự thật!
Việc cấp bách là kiếm chỗ ở, các cửa hàng căn bản sẽ không nhận cậu vì lai lịch không rõ, các nhà trọ lại phải có tiền mới ở được! Trước mắt chỉ có thể ăn ngủ ở đầu đường, rốt cuộc cũng có một quán bar tuyển nhân viên phục vụ, họ nhận cậu, tiền lương không cao, nhưng cũng may được bao ăn ở! Hơn nữa lại được ngủ một mình, không cần ở chung với người khác, cậu lập tức gật đầu .
Ban đêm bắt đầu bưng chén đĩa qua lại. Tuy rằng cậu không hiểu quy tắc, nhưng quản lý để cậu làm việc như thế là được rồi!
Dần dần cùng mọi người quen thân, thật ra mọi người rất chiếu cố cậu, nhất trí cho rằng cậu có nỗi khổ riêng , đại khái là nghĩ đến trong nhà xảy ra một số chuyện linh tinh thôi! Cậu cười không đáp, mọi người cũng coi như cậu cam chịu . Kỳ thật những gì cậu trải qua, chỉ sợ nói ra, lại khiến người ta chê cười.
Lễ tình nhân gần đến, quán bar cũng vì ngày đó mà cũng chuẩn bị. Dự tính ngày đó việc kinh doanh nhất định tăng lên .
Mọi người chà lau cửa sổ, chuẩn bị đi mua vài thứ bố trí lặt vặt.
Mọi người nói cậu còn nhỏ, biết ý tưởng bạn cùng lứa, nên hỏi ý kiến cậu, cậu trả lời một câu “ Mọi người nói chính là cái gì? Ăn ngon không ?” Mọi người bị đả kích trong nửa giờ, sau đó không còn ai hỏi ý kiến cậu nữa. Cậu ngẫu nhiên trở nên nhàn nhã.
Nghĩ lại. . . . . . Kỳ thật như vậy cũng không sai. . . . . . Tuy rằng không thể lên đại học, không thể có cuộc sống đầy đủ, có thể ngẫu nhiên giống như vậy, ngược lại là chuyện tốt. Những người làm việc ở đây sẽ mãi không biết niềm hạnh phúc của cậu . . . . .
Cậu lau chùi cánh của kính, khóe miệng không khỏi nhếch lên .