Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cậu trầm mặc, cậu thực sự không biết có sợ hắn hay không, dù cậu không mắc bệnh khiết phích, thì phản ứng của hắn cũng quá đáng rồi. Tựa hồ bất cứ ai cũng không được phép lừa gạt hắn, loại ánh mắt hung hăng từ trên cao nhìn xuống khiến cậu cảm thấy rất tự ti…
“Nói!”
Mãi không thấy cậu trả lời, hắn lại gia tăng khí lực, tuy rằng hắn so với cậu khỏe, nhưng khí lực đã quá mạnh rồi.
Cậu đau đến mặt mũi trắng bệch, cũng không muốn tỏ ra khϊếp nhược, hắn, thực sự quá đáng rồi! Cậu thật sự ghét hắn, cũng là lần đầu tiên cậu ghét một người. Phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, không quan tâm đau đớn trên mặt.
Cảm nhận được cậu căm ghét, hắn buông tay ra, ném lại hai chữ “Biếи ŧɦái”, rồi nghênh ngang rời đi… Để lại cậu với cái cằm đỏ bừng, một lúc thì hơi sưng lên. Không có đá chườm lạnh, cậu chỉ có thể sử dụng nước lạnh rửa qua. Ủy khuất càng lúc càng tăng, cậu cái gì cũng không có làm sai, tại sao bị người khác khi dễ như vậy… Nhìn trong gương, khuôn mặt vốn trắng của cậu, cái cằm lại nổi bật hồng hồng, quả có chút buồn cười, vừa nhìn là biết bộ dáng dễ bị ức hϊếp!
Liên tục rửa mặt mấy lần, đến lúc vết sưng trên cằm không còn quá rõ ràng, cậu mới cầm sách vở lên lớp.
Có gì đó đυ.ng vào cánh tay cậu, nghiêng đầu nhình, là người ngồi cùng bàn với cậu. Hắn hỏi: “ Cậu không sao chứ?”
“Không sao! Không cẩn thận va vào cánh cửa thôi…” cậu nói, không nghĩ sẽ có người quan tâm tới mình. Nhớ lại mình không chủ động cùng hắn nói chuyện, có chút vô ý.
“Có cần đến phòng y tế không?” Hắn quan sát cằm ta, đề nghị.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu…” Đối với hảo ý của hắn, cậu có chút vui vẻ. Tâm tình cảm thấy rất vui.
“…”
Hắn tựa hồ còn muốn nói gì thêm nữa, bỗng tiếng chuông vang lên . Cậu nhìn hắn cười cười, mở ra sách vở. Hắn biểu tình kinh ngạc khiến cậu khó hiểu không biết thường ngày mình lạnh lùng đến mức nào… Lập tức, hắn cũng tươi cười.
Giờ nghỉ cuối cùng cũng tới, cậu lên sân thượng nghỉ ngơi, thuận tiện xoa xoa mặt, mùa hè nóng bức, quạt máy trong phòng học mặc dù bật nhưng không có tác dụng.
Có thứ gì lạnh lẽo chạm vào cậu, ngẩng đầu lên nhìn, là người ngồi cùng bàn với cậu, trên tay hắn đang cầm một chai nước suối bị đông thành đá.
“Này, cho cậu !”
“…”
Cậu ngạc nhiên nhìn hắn mồ hôi đầm đìa, cậu thậm chí còn không biết tên hắn là gì !
“Nhanh a! Sắp lên lớp rồi!” Đem chai nước đặt vào tay cậu, hắn cấp tốc trở về.
“Cảm ơn…” Hắn thực sự là người tốt, cậu đem chai nước lạnh, đặt ở cằm.
“ Bạn học mà, có gì đâu” Tiếng cười sang sảng vang lên.
Cậu thật may mắn khi có một người tốt như thế ngồi cạnh. Cậu cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ… Vào giờ học, cậu lén nhìn sách vở hắn, mới biết được hắn tên gì.
Lưu Khải Ninh … Lưu Khải Ninh…. Lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, khai giảng đã lâu như vậy còn không biết tên thật sự là thất lễ.
Buổi trưa tan học, căntin đầy người, thầy giáo chỉ cần dạy quá giờ một chút, thì đã không còn chỗ nữa. Ngồi ở một góc khuất, cậu ăn chút đồ ăn vặt, hôm nay không ăn cơm nữa vậy.
Đọc sách, nhìn đoàn người đông đúc ở trước mặt xếp hàng mua cơm, cậu cúi đầu học công thức.
” Ngô Thụy! Cậu cũng đi ăn cơm a!” Người ngồi chung bàn với cậu lại gần chào hỏi.
“Umh!”
“Cậu thật là, tính đợi đến khi nào nữa…Để tớ giúp cậu mua”
Nói xong, đem thực hạp của mình đặt lên bàn, một tay đoạt lấy thực hạp của cậu, chen vào bên trong, rất nhanh đã mua xong cơm đi ra, cậu cảm kích nói “Cảm ơn cậu”
Hắn có chút mất hứng “ Đừng khách khí như vậy a! … Cậu nói vậy tớ rất không vui ”
“..Xin lỗi…” Cậu cúi đầu cắn môi, cậu thật không biết cảm ơn cũng không muốn đắc tội với người khác.
“Này… Cậu không hiểu… Tớ cũng không phải trách cậu, chỉ là, bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường thôi ” Hắn lo lắng giải thích.
“…” Cậu là bạn bè của hắn sao?
“Quên đi, tính tình cậu quá ôn nhu, khiến tớ cảm thấy giống như mình đang khi dễ cậu, cái này cho cậu, mau ăn đi.”
Đón nhận thực hạp, cậu chuẩn bị rời đi, thấy hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, cậu hướng hắn nói: “Xin lỗi, tớ thật lòng cảm ơn cậu…” Tuy rằng hắn không thích cậu nói như vậy, nhưng cậu vẫn là cảm kích nói ra, cậu không có thói quen được người khác giúp đỡ.
__________
Hết