Chương 5
Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn kết hôn, nhưng hai người không ngủ chung một phòng, mà là ngủ ở hai phòng cạnh nhau. Về chuyện này, ngay cả người hầu của Lê gia cũng thấy khó hiểu, rõ ràng đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài rồi không phải sao, sao lại không ngủ chung với nhau?Nói ra thì rất dài, trước đây Tiêu Dĩ Thư đồng ý kết hôn với Lê Cẩn là vì có nguyên nhân đặc biệt. Cũng có thể là do Lê Cẩn luôn theo đuổi mãnh liệt, nhưng quan trọng nhất là bởi Lê Cẩn gặp phiền phức, dưới sự khẩn cầu của Lê Cẩn, Tiêu Dĩ Thư mới nhận lời cầu hôn, giúp Lê Cẩn một việc lớn.
Chuyện này thì phải nói đến gia đình có mối giao hảo với Lê gia, Phương gia.
Phương gia làm ăn về nhà cửa đất đai, cũng khá có tiền, tuy rằng bây giờ kém hơn Lê gia, nhưng bảy mươi, tám mươi năm trước thì giàu hơn Lê gia nhiều, chẳng qua là Lê Cẩn biết cách kinh doanh, sau này mới nổi lên.
Phương gia và Lê gia giao hảo với nhau là vì lúc lão gia tử Phương gia còn trẻ đã từng cứu mạng lão gia tử Lê gia. Những năm sáu mươi, bảy mươi là một thời kỳ hỗn loạn, khi đó Lê gia cũng có chút tiền, vì một số nguyên nhân nào đó nên Lê lão gia tử bị hãm hại, đã được Phương lão gia tử lúc ấy mới chỉ là nông dân bình thường cứu giúp. Hai người kết nghĩa huynh đệ, còn nói sau này phải làm thông gia.
Nói ra thì cũng rất tuyệt, Phương gia sinh được một đôi long phượng thai, Lê gia sinh được một cậu con trai, vừa vặn có thể kết thông gia. Nhưng đến khi con cái của hai nhà đều trưởng thành, Phương gia đã phát đạt từ lâu, nhiều tiền hơn Lê gia không biết bao nhiêu lần, sau đó Phương gia lấy lý do con gái đã tìm được tình yêu đích thực không đành lòng chia rẽ rồi gả con gái cho một phú thương, khi đó lão gia tử Phương gia đã mất, mọi chuyện đều do Phương lão thái thái làm chủ.
Ba của Lê Cẩn là Lê Thiếu Văn vốn rất vui sướиɠ muốn cưới con gái của Phương gia, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cha của ông luôn nói như vậy, ai ngờ cuối cùng lại không thành, làm sao mà trong lòng ông không hận được, nhưng dù gì Phương gia cũng có ơn với Lê gia, Lê gia bọn họ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau khi Lê lão gia tử mất, mấy năm sau mẹ của Lê Cẩn cũng qua đời, Lê Thiếu Văn mắc bệnh nặng khi Lê Cẩn 19 tuổi, sau đó Lê Cẩn tiếp nhận công ty của gia đình, từ đó Lê gia bắt đầu phát đạt hơn, chỉ trong vòng ba đến năm năm đã đuổi kịp Phương gia, hai năm sau thì hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi trong nước, còn đến bây giờ, Phương gia hoàn toàn không thể so được với Lê gia.
Do đó hiện tại, tình hình hai nhà trái ngược hẳn. Phương gia có một cô con gái nhỏ hơn Lê Cẩn hai tuổi, tên là Phương Ngữ Vi, rất xinh đẹp, cho nên bọn họ nghĩ thế này: Trước kia nhà bọn họ có ước định với Lê gia mà! Hai nhà phải kết làm thông gia! Hiện giờ một nhà có một cô con gái xinh đẹp, một nhà thì có con trai chưa kết hôn, trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ, quả đúng là tuyệt phối!
Nhưng Lê Thiếu Văn thì làm sao mà đồng ý được, trước kia ông bị tát vào mặt như vậy, trong lòng cực kỳ căm hận, hơn nữa xem điệu bộ của người Phương gia, căn bản không phải gia đình tốt để kết thông gia, Phương lão gia tử thì còn đáng tin một chút, nhưng mà ông ta chết rồi! Lê Thiếu Văn không muốn con trai mình phải chịu uất ức, ông gai mắt với Phương gia, cho nên đã dặn đi dặn lại Lê Cẩn, nhất định không thể cưới con gái của Phương gia! Nếu không nhất định ông sẽ chết không nhắm mắt!
Lê Cẩn cũng không thích Phương Ngữ Vi, anh đã nghe được không ít tin đồn về vị đại tiểu thư này, kiêu căng thì không nói làm gì, nhưng quan hệ nam nữ thì cực kỳ hỗn loạn, không chỉ có scandal với nam minh tinh trong giới giải trí, mà còn với rất nhiều phú gia khác.
Người như vậy, Lê Cẩn anh không thể hưởng thụ nổi đâu.
Huống chi anh đã có người mình thích, chính là Tiêu Dĩ Thư, chỉ là Tiêu Dĩ Thư vẫn chưa chấp nhận sự theo đuổi của anh thôi. Bởi vì khi đó Tiêu Dĩ Thư đã có bạn trai, là bạn học cùng đại học, yêu đương hai năm, cho đến mùa hè năm ngoái mới chia tay, sau đó Lê Cẩn theo đuổi Tiêu Dĩ Thư càng nhiệt liệt hơn, thậm chí còn cầu hôn, nhưng Tiêu Dĩ Thư vẫn không đồng ý.
Đến tận đầu năm nay, cha của Phương Ngữ Vi là Phương Khuê bị bệnh, ở bệnh viện tự nhận thấy mình sắp chết thẳng cẳng, nói là muốn gặp tất cả những người thân của mình mới có thể yên tâm ra đi, thế nhưng Lê Cẩn cũng nằm trong danh sách đó.
Lê Thiếu Văn vừa nghe đã thấy bất thường! Nhất định là Phương gia muốn “ủy thác lúc lâm chung” đây mà! Không biết chừng bệnh của Phương Khuê cũng chỉ là giả bộ! Lê Thiếu Văn nóng nảy, trong lòng ông không muốn là một chuyện, bình thường châm chọc Phương gia vài ba câu cũng không sao cả, thế nhưng nếu là di ngôn của người bệnh nằm trên giường, vậy thì không phải chuyện nhỏ. Rất nhiều người biết Phương gia có ơn với Lê gia, nhưng nếu Phương Khuê thật sự không biết xấu hổ mà làm ra loại chuyện ủy thác lúc lâm chung này, Lê gia bọn họ chỉ còn biết chịu đựng, không thì sẽ mất hết thanh danh! Mất hết mặt mũi của cha!
“A Cẩn à, con có thích ai không, mau chóng kết hôn đi! Tóm lại nhất định phải kết hôn trước khi đến bệnh viện thăm Phương Khuê đó!” Phải nói là Lê Thiếu Văn thật sự rất nôn nóng.
“À… Thật ra thì cũng có một người.” Lê Cẩn nhìn ba mình ốm yếu, có phần không dám mở miệng, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lão nhân gia ông. “Nhưng con sợ ba không thích cậu ấy.”
“Thích chứ thích chứ!” Lê Thiếu Văn vội nói không ngừng. “Người A Cẩn vừa ý nhất định là rất tốt, ba sẽ không có ý kiến gì đâu!”
Ban đầu Lê Cẩn nghe vậy còn vui vẻ, thế nhưng vui vẻ được một lát lại ỉu xìu: “Nhưng mà người ta không thích con, con cầu hôn rồi mà cậu ấy cũng không đồng ý.”
“Ối trời ơi, sao con lại vô dụng như vậy!” Vẻ mặt Lê Thiếu Văn càng sốt ruột hơn. “Theo đuổi đi, tranh giành đi, cứ coi như cầu xin cũng nhất định phải cưới về!”
Lê Cẩn nghe xong, tinh thần phấn chấn hẳn lên, giống như đánh máu gà vậy, anh cầm tay ba mình nói: “Ba yên tâm, con sẽ đi ngay!” Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời để lừa Tiểu Thư về nhà!
…
Lê Cẩn kể lại đầu đuôi ngọn ngành tình hình của mình với Tiêu Dĩ Thư: “Tiểu Thư, cầu xin em đó, em giúp anh đi, anh thật sự là bị ép vào đường cùng rồi!”
Tiêu Dĩ Thư hơi khó xử, cậu cảm thấy dựa vào điều kiện của Lê Cẩn, sao có thể không tìm được đối tượng để giả kết hôn chứ. Với cậu, kết hôn là một chuyện rất thiêng liêng, cậu không muốn kết hôn một cách tùy tiện.
Dáng vẻ Lê Cẩn trông cực kỳ tội nghiệp: “Đối tượng để kết hôn thì dễ tìm thôi, nhưng mà Tiểu Thư à, em nghĩ lại xem, nếu anh tùy tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn, sau này cô ta không chịu ly hôn thì phải làm sao, hoặc là muốn chia tài sản với anh thì phải làm sao, anh không tin người khác được!”
“Thế… Nếu em cũng ham muốn tài sản của anh thì sao, anh tin em như vậy à?” Tiêu Dĩ Thư cảm thấy lòng tin của Lê Cẩn rất hời hợt.
“Vậy thì có sao, anh thích em mà, nếu em muốn chia tài sản với anh, anh sẵn lòng.” Lê Cẩn hoàn toàn không hề thấy bất ổn chỗ nào, ngược lại còn vui cực kỳ.
Tiêu Dĩ Thư: “…” Xem ra người này thật sự rất thích mình…
Sau khi Lê Cẩn làm một chuỗi hành động nhõng nhẽo ép buộc rồi giả bộ đáng thương, cuối cùng Tiêu Dĩ Thư cũng đồng ý giả kết hôn với Lê Cẩn, thời hạn là ba năm.
Hai ngày sau, Lê Cẩn mang theo Tiêu Dĩ Thư và tờ giấy đăng ký kết hôn đến gặp ba mình.
Lê Thiếu Văn nhìn Tiêu Dĩ Thư, lại cúi đầu nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, lại nhìn Tiêu Dĩ Thư, lại nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn…
Sau đó ông choáng váng một cách hoa lệ…
__Hết__
Chú thích:
Trong tiếng Trung, từ chỉ ngôi thứ ba dành cho người gồm hai từ: Từ 他 là chỉ nam giới, từ 她 là chỉ nữ giới, nhưng cả hai từ đều đọc giống nhau là tā. Anh Cẩn nói “tā” tức là cậu ấy, nhưng ba của ảnh lại tưởng “tā” là cô ấy, nên khi gặp người thật mới choáng váng thế kia. ^o^