Không Chết Được Còn Bị Ép Cứu Vớt Thế Giới

Quyển 1 - Chương 3: Đại lão tàn tật (3)

Sau khi uống xong ly rượu đó, Tô Cẩm Chi lập tức mắng chửi bản thân một tiếng.

Cơ thể mà Số 1 cho cậu có bệnh tim bẩm sinh, luôn phải kiêng thuốc lá và rượu bia, có thể nói là không hề có chút tửu lượng nào. Mặc dù ly rượu vang đỏ mà Tần Diệp Chu đưa cho cậu không có độ cồn cao, nhưng thần kinh của Tô Cẩm Chi vẫn bị cồn hoàn toàn tê liệt, cậu cảm thấy máu trong người như lẫn lửa, bốc cháy từ lòng bàn chân lan lên tận não, nhịp tim cũng dần dần tăng nhanh, đập thình thịch vào xương sườn.

“Tô, Tô Cẩm Chi…” Tô Cẩm Chi nghe thấy câu hỏi của Tần Diệp Chu, cố gắng lắc đầu, mới miễn cưỡng nói rõ ràng, tuy nhiên vừa trả lời xong câu hỏi đó, bàn tay buông thõng bên hông cậu đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Tô Cẩm Chi theo bản năng rút tay lại, lại phát hiện mình căn bản không thể tránh khỏi gông cùm xiềng xích của người kia —— mu bàn tay cậu bị ngón tay của người nọ nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chuyển sang cổ tay mềm mại hơn, cậu nghe thấy giọng nói của người đàn ông mang theo vui vẻ hỏi: “Non mềm như vậy, đã mười tám chưa?”

“Hai mươi rồi…” Tô Cẩm Chi ngước mắt, đối diện với đôi ngươi màu xám thẳm kia, cậu ngẩn người trong chốc lát, sau đó trước mắt trời đất quay cuồng, đến khi mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng, Tô Cẩm Chi mới phát hiện ra mình cư nhiên đã ngồi trên đùi Tần Diệp Chu, còn bị hắn ôm chặt.

Tô Cẩm Chi thử vùng vẫy, nhưng phát hiện đôi tay ôm chặt cậu vô cùng rắn chắc, vì dùng sức mà những múi cơ cuồn cuộn nổi lên, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh người đàn ông tàn tật ngồi xe lăn của người nọ.

“Ngài Tần!” Tô Cẩm Chi giả vờ kinh ngạc kêu một tiếng.

"Ừm?" Người đàn ông đáp lại cậu bằng giọng mũi trầm thấp, nhưng không buông tay ra khỏi vòng eo cậu mà còn dùng sống mũi cao cao cọ xát vào cổ cậu, bờ môi khi có khi không khẽ hôn nhẹ cậu từng cái, hơi thở nóng rực khiến Tô Cẩm Chi suýt chút nữa nhảy khỏi đùi hắn.

Tần Diệp Chu nhận ra sự căng thẳng của cậu, khẽ cười ấn cậu xuống: "Xe lăn không sao cả."

Nhưng thật ra Tô Cẩm Chi không muốn hỏi Tần Diệp Chu về vấn đề này.

Điều cậu muốn hỏi là thứ cứng rắn đang chống giữa hai chân mình rốt cuộc là có ý gì? Cậu có thật sự yêu kiều đến mức chỉ cần Tần Diệp Chu nhìn một cái là đã cứng? Nhưng mà cậu vừa mới nằm trong nhà vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ đó...

Thế nhưng lúc này Tần Diệp Chu đã hôn đến xương quai xanh của cậu, cảm thấy cơ thể thanh niên vẫn còn căng thẳng, hắn ngẩng đầu niết cằm Tô Cẩm Chi, từ trên cao nhìn xuống cậu, đồng tử mảnh nhỏ đen kịt như đêm đen, giọng nói trầm thấp như hải yêu đầy mê hoặc trong đại dương, vô cùng quyến rũ: “Lần đầu tiên à?”

Tô Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn, bị sương mù lởn vởn xung quanh đôi mắt màu tro cuốn lấy, cậu cảm thấy bản mình mềm nhũn hoàn toàn không có sức lực để thoát khỏi vực sâu này, chỉ có thể há miệng thở dốc gấp gáp...

Tần Diệp Chu nhìn đầu lưỡi đỏ thẫm của thanh niên lướt qua những chiếc răng trắng tinh khôi mà nhẹ nhàng nói chuyện, còn khiến người ta say đắm hơn cả ly rượu vang đắt tiền vừa rồi.

“Đúng vậy… ngài Tầ… A ——” Tô Cẩm Chi chỉ mới run rẩy nói ra mấy chữ đã bị Tần Diệp Chu hôn lên, đôi môi nóng bỏng áp xuống, dày đặc lướt trên môi cậu, người đàn ông như tu sĩ kiêng khem du͙© vọиɠ mấy trăm năm, một khi phá giới, như muốn nuốt chửng cậu đi vậy, khiến Tô Cẩm Chi không thể kiềm chế mà cùng hắn chìm đắm trong biển dục.

Trong khoảnh khắc đầu lưỡi của người đàn ông chạm vào Tô Cẩm Chi, du͙© vọиɠ bùng nổ như thác lũ vỡ đê, lập tức nhấn chìm cậu, kéo cậu xuống vực sâu không đáy, khiến Tô Cẩm Chi không kịp nghĩ, cũng không nhớ phải gọi Số 1 mở phúc lợi “Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng” ra.

Những ký ức còn sót lại trong đầu cậu chính là bản thân đói khát khó nhịn xé toạt quần áo của Tần Diệp Chu, tự mình ngồi trên người hắn mà chìm đắm.

Tô Cẩm Chi tỉnh lại với cảm giác đau lưng chuột rút, lần đầu tiên thử động tác có độ khó cao như thế, cậu quả thật không thể tin được cái người tối qua điên cuồng kia lại chính là bản thân mình.

Đau đầu do say rượu mang tới rất tra tấn người, Tô Cẩm Chi xoa thái dương rêи ɾỉ một tiếng, đợi đến khi cảm thấy đau đớn giảm bớt một chút mới có thời gian dò xét căn phòng mình đang ở.

Cậu ngủ trong một căn phòng cao cấp bán lộ thiên, màu sắc cả phòng sáng sủa đơn giản, trên đất trải đầy thảm mềm mại, không vương một hạt bụi, trông cực kỳ sạch sẽ. Ánh mặt trời dễ dàng xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt rải khắp người cậu, vì cậu mà phủ thêm một lớp chăn vàng kim óng ánh.

Nhưng dù vậy, Tô Cẩm Chi vẫn không có cách nào cảm nhận được một chút ấm áp và dễ chịu từ trong ánh nắng ấy, càng không nói tới nơi l*иg ngực đang truyền tới cảm giác quặn đau mơ hồ và thở gấp dồn dập không kìm chế được.

Tô Cẩm Chi vội vã đưa tay móc lấy lọ thuốc điều trị bệnh tim, nhưng vừa sờ tới cậu mới phát hiện bản thân không chỉ thay đổi chỗ ngủ mà ngay cả bộ quần áo phục vụ ban đầu trên người cũng đã được thay thế bằng một bộ áo ngủ lụa đắt tiền, mát lạnh áp sát vào người cậu, che đi thân mình đầy dấu hôn và vết đỏ vì kịch liệt vuốt ve trong lúc hoan ái để lại.

Cậu chống tay lên giường và từ từ ngồi dậy, vừa định xuống giường lấy thuốc thì cửa phòng đã bị mở ra.

Tần Diệp Chu đẩy xe lăn tới cạnh đỡ lấy cậu, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, giọng nói tràn ngập đau lòng và cưng chiều: “Sao lại ngồi dậy? Chẳng lẽ em không biết sức khỏe của mình không tốt sao?"

Tô Cẩm Chi nhìn vẻ mặt của hắn, ngơ ngác nằm trở lại giường, người đi theo sau lưng Tần Diệp Chu mặc áo blouse trắng, rõ ràng là một bác sĩ, ông ta nhanh chóng cầm theo hòm thuốc tiến lên, đeo bao tay nhựa mỏng, không nói lời nào vén ống tay áo của cậu lên tiêm cho cậu một mũi.

Tô Cẩm Chi ngơ ngác nhìn chất lỏng trong suốt lạnh như băng trong ống tiêm bị đẩy vào trong mạch máu của mình, sau đó một bàn tay ấm áp xoa lên tóc cậu, đưa tới một ly nước ấm: “Sao vẫn ngờ nghệch thế này?”

Nói xong câu này, Tần Diệp Chu lại đưa cho cậu vài viên thuốc, với giọng điệu không cho phép từ chối: "Uống thuốc đi."

Tô Cẩm Chi cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy là những loại thuốc mà nguyên thân thường dùng, nhưng có thêm hai ba viên khác. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy bỏ vào miệng, sau đó uống thêm ngụm nước rồi tiếp tục sắm vai thiếu niên vô tội ngồi yếu ớt trên giường, cúi đầu không nói gì, tay nắm chặt chăn, dường như vẫn chưa hoàn hồn, khiến Tần Diệp Chu không thể không vuốt ve mái tóc cậu lần nữa, sau đó hôn lên má cậu một cái.

May mắn là chiếc giường này không quá cao, Tần Diệp Chu trước khi gãy chân cũng cao, nếu không với chiều cao hiện tại của hắn, e rằng rất khó thực hiện động tác này khi đang ngồi trên xe lăn.

Đôi môi ấm áp của Tần Diệp Chu áp vào tai cậu, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng dỗ dành: “Em vừa uống thuốc, bây giờ vẫn còn sớm, hay là em ngủ tiếp đi, lát nữa anh dẫn em đi ăn."

Thế nhưng thanh niên trên giường vẫn còn ngơ ngác: “Vâng…”

Tần Diệp Chu thu hồi bàn tay đặt trên đầu cậu, cười nói: “Vậy anh đi đây?”

“Ngài Tần!” Thanh niên nghe vậy đột nhiên mở to hai mắt, giơ tay nắm lấy vạt áo hắn, “Em —— “

Tần Diệp Chu cười nói: "Có chuyện gì đợi lát nữa ăn cơm rồi nói."

Lúc này thanh niên chỉ có thể lúng ta lúng túng buông tay, “A… em…”

“Đừng suy nghĩ nhiều.” Tần Diệp Chu thấy thế liền thoáng cái nở nụ cười với cậu, xoa xoa bàn tay đang đặt trên chiếc chăn mềm mại rồi mới rời đi.

Tần Diệp Chu vừa đi mất, Tô Cẩm Chi lập tức gọi hệ thống: “Hệ thống? Hệ thống? Số 1? Tối qua ta làm sao thế?”

No.1 lạnh lùng nói: “Rượu vang mà hai người uống bị người khác bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© nồng độ cao vào.”

Tô Cẩm Chi: “???”

Cái gì! Mặc dù cậu đã âm mưu đi quyến rũ Tần Diệp Chu từ trước, nhưng cũng không định dùng thủ đoạn hèn hạ đến thế đâu. Hạ thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tục cỡ nào! Thiệt là LOW mà! Và nó sẽ để lại bằng chứng! Cậu sẽ không làm những điều ngu ngốc như vậy.

“Số 1, vậy mi có biết là ai bỏ thuốc không?” Tô Cẩm Chi tiếp tục hỏi Số 1.

Số 1 trả lời cậu: “Là đồng nghiệp của cậu, Khổng Thi Phi.”

Khổng Thi Phi? Tô Cẩm Chi có quen biết cô gái này, khá xinh xắn, lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào với mọi người, rất được lòng các phục vụ trên thuyền, hoàn toàn khác biệt với kẻ thanh thuần hư hỏng hay bị người khác xa lánh là cậu. Nhưng Tô Cẩm Chi lại không hiểu vì sao Khổng Thi Phi phải hại cậu như vậy, rõ ràng cậu và cô ta không có mâu thuẫn gì lớn, mấy ngày trước cô ta còn tặng cậu một túi bánh quy mè nữa mà.

Vẻ mặt Tô Cẩm Chi đầy hoang mang: "Tại sao cô ấy lại làm vậy?"

Cô ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cậu với phó thuyền trưởng," Số 1 trả lời cậu sau một tiếng cười khẽ, "và biết được âm mưu quỷ kế của hai người.”

Tô Cẩm Chi: “…”

Được rồi, Số 1 vừa nói thế ngược lại đã thức tỉnh cậu.

Nếu Khổng Thi Phi đã biết kế hoạch dụ dỗ —— à không, là cứu vớt Tần Diệp Chu của cậu, vậy hành động của cô ta cũng dễ hiểu thôi.

Lý do cô ta hạ thuốc kí©ɧ ɖụ© liều cao vào rượu vang mà cậu đưa tới cho Tần Diệp Chu là vì cô ta dự đoán rằng cậu sẽ không thể vượt qua được khâu kiểm tra an ninh của vệ sĩ - nếu vệ sĩ phát hiện ra điều gì đó bất thường trong chai rượu vang, hậu quả của cậu là gì sẽ không khó để tưởng tượng ra.

Đến lúc đó nói không chừng cô ta có thể thay thế vị trí của cậu, đến phục vụ cho Tần Diệp Chu ấy chứ?

Nhưng e là Khổng Thi Phi không ngờ rằng… vệ sĩ canh cửa kia lại nhận ra cậu, không kiểm tra cẩn thận đã để cậu tiến vào, còn giúp cậu trèo lên giường Tần Diệp Chu một cách suôn sẻ.

“Chuyện này không khoa học chút nào!” Tô Cẩm Chi kêu lên, “Sao bọn họ có thể không kiểm tra thử rượu kia có vấn đề gì hay không được? Hơn nữa Khổng Thi Phi lấy thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nồng độ cao từ đâu?”

Số 1 trả lời cậu: “Đây là bug mà tôi mở cho cậu đấy.”

Tô Cẩm Chi còn lâu mới tin.

"Tất cả đều là ý trời." Số 1 nhắc nhở cậu, “Bộ cậu tưởng Tần Diệp Chu không nhận ra rượu kia có vấn đề hay sao?”

Tô Cẩm Chi nghe vậy thì líu lưỡi không nói nên lời, ngược lại nghĩ cũng phải. Tên Tần Diệp Chu đó đúng là đê tiện mà, vào lúc hắn nhấp thử ngụm rượu đầu tiên đã nhận ra có chỗ không bình thường rồi, kết quả còn để cậu uống hết ly rượu đó, đây là chuyện mà con người có thể làm sao?

Chỉ là tối qua thật tuyệt vời... Khó trách ở thế giới tương lai, nhiều người thích quan hệ tìиɧ ɖu͙© bừa bãi, còn ưa hẹn vượt qua chủng tộc tinh tế nữa chứ. Dù sao một khi đã ăn mặn thì rất khó để ăn chay trở lại, tuy rằng cực kỳ thoải mái nhưng hiện tại mông cậu vẫn còn hơi đau.

Tuy nhiên, Tô Cẩm Chi suy nghĩ lại, cảm thấy bản thân không thể cứ đắm chìm trong cơ thể Tần Diệp Chu vậy được, dù sao ban ngày cậu phải diễn còn chưa tính, nếu đến tối còn phải tiếp xúc gần với Tần Diệp Chu thì cả ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều không ngừng diễn, Tô Cẩm Chi sợ bản thân sẽ phá vỡ hình tượng nhân vật, đến lúc đó bị Số 1 hành cho chết thì xong.

Nếu đêm nay Tần Diệp Chu còn muốn "ăn" cậu, cậu sẽ dùng phúc lợi “Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng” kia để đối phó với hắn vậy.

Nghĩ thế, Tô Cẩm Chi kéo chăn lên nằm trên cái giường xa hoa rộng lớn mà ngủ một giấc dài.

Đến giữa trưa, Tô Cẩm Chi bị người khác đánh thức.

“Ngài Tô.” Người đàn ông cung kính cầm một bộ trang phục được may vá tinh xảo đứng bên cạnh giường, mỉm cười cúi đầu chào Tô Cẩm Chi.

Tô Cẩm Chi không quen biết anh ta, nhưng vì lịch sự, Tô Cẩm Chi cũng nở một nụ cười với anh ta.

Tần Lạc nhìn thanh niên ngồi trên giường rụt rè mỉm cười với anh ta, hai má ửng hồng lan dọc theo làn da trắng ngần đến cổ, anh ta chỉ liếc nhìn một cái rồi dời mắt, cúi xuống đặt quần áo mà Tần Diệp Chu đã sai người chuẩn bị cho thanh niên lên tủ đầu giường bên cạnh, rồi lại cười nói: "Thưa ngài, tôi là Tần Lạc, đây là quần áo mà ông Tần đã chuẩn bị cho ngài, ông ấy đang chờ ngài ở dưới lầu. Tôi ở ngoài cửa, nếu có việc gì ngài có thể gọi tôi."

Nói xong những lời này, Tần Lạc lại cúi đầu chào rồi mới rời đi.

Tô Cẩm Chi nhìn sang quần áo trên tủ đầu giường, đưa tay sờ vào, cảm nhận sự mềm mại của nó, trong lòng tấm tắc, hầu hết quần áo trong tương lai đều được làm từ sợi sinh học, nhưng không có cảm giác thoải mái và mềm mại như vậy. Tuy rất muốn sờ thêm vài lần nữa, nhưng Tô Cẩm Chi vẫn nhanh chóng mặc quần áo vào.

Không biết là Tần Diệp Chu cố ý hay vô ý, mà đã chuẩn bị cho cậu một chiếc áo len cổ tròn màu trà sữa, sau khi mặc vào ngược lại càng làm nổi bật lên sự vô hại của cậu, chỉ có những dấu hôn dày đặc trên cổ cậu là không thể che giấu được.

Tô Cẩm Chi đứng trước gương soi cả buổi, nhịn xuống ý định lấy khăn trắng trên giá làm khăn quàng cổ, rồi mở cửa phòng ra.

Tần Lạc đã chờ cậu bên ngoài.