Hoàn Hảo Thế Thân

Chương 4: Lần gặp mặt định mệnh

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Khay rượu văng ra, đập vào tay vịn cầu thang bằng gỗ và vỡ tan tành, mùi rượu nhanh chóng khuếch tán khắp nơi trong không khí. Nhân viên phục vụ bị đấm một quyền ngã bật ngửa, trong lúc hoảng hốt, hắn ta bám lấy lưng quần của Trương tổng. Mọi người ngơ ngác nhìn khuôn mặt dữ tợn của Trương tổng bị đóng băng vì sốc. Ông ta phát ra tiếng gầm gừ từ trong cổ họng, hai tay khua loạn xạ trong không khí, rồi ngã thẳng ra khỏi phòng. Trong khoảnh khắc ngã xuống, ông ta kéo theo nhân viên phục vụ, hai người lăn vài vòng trên sàn nhà sáng sủa trong đại sảnh, cuối cùng đập đầu vào bậc thang.

Một người đàn ông đang đi xuống cầu thang bị chặn lại bởi "rào chắn nhân tạo" này và buộc phải ngừng lại. Đại sảnh trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sự im lặng chết chóc kéo dài khoảng ba giây, rồi những người trong phòng phản ứng đầu tiên, lao tới đỡ Trương tổng, phủi bụi và hỏi han: “Trương tổng, ngài không sao chứ? Ngài có muốn đến bệnh viện không?”

Hoắc Minh Quân, đứng trên cầu thang, liếc nhìn vở hài kịch này, ánh mắt khẽ động, rồi rơi vào người thanh niên bước ra khỏi phòng cuối cùng. Khuôn mặt của cậu bị che phủ trong bóng tối mờ ảo, khó phân biệt đẹp xấu, nhưng đôi vai hẹp, eo thon, tư thế bước đi nhẹ nhàng và vững vàng. Khi đi ra, cậu từ từ xắn tay áo, đứng cách đám đông ba bước, cúi đầu và hỏi với vẻ lo lắng: "Ngài không sao chứ?”

Hoắc Minh Quân đang đứng trên cầu thang liếc nhìn vở hài kịch này, ánh mắt khẽ động, rơi vào người thanh niên bước ra khỏi phòng cuối cùng.

Trương tổng nhìn thấy cậu tức giận đến mức suýt bị xuất huyết não, gầm lên giận dữ, thoát khỏi sự hỗ trợ của người khác lao lên định đánh cậu.

Tạ Quan cử động cổ tay như vô ý, nói: "Lại tới nữa?"

Trương tổng do dự, chần chừ dừng lại.

Lúc này, Vương Triết vốn đang yên lặng đột ngột xông lên phía trước túm lấy Tạ Quan, không nói một lời, hung hăng tát cậu một cái. Tạ Quan đang hoàn toàn tập trung vào Trương tổng, không đề phòng xung quanh nên bị đánh lén. Đột nhiên cánh tay của cậu bị Vương Triết giữ chặt, đầu ngửa ra sau khó khăn lắm mới né được một nửa cú tát. Mặt cậu sưng tấy lên, Trương tổng thấy vậy liền giơ quyền đấm vào bụng Tạ Quan.

Cơn đau dữ dội bùng phát từ nơi không có xương bảo vệ. Đúng lúc Tạ Quan cúi xuống, Trương tổng vẫn chưa hả dạ, muốn giáng thêm một cước. Tạ Quan ôm bụng, miễn cưỡng né tránh, từ từ tiến lại gần cửa. Từ trong ánh sáng lờ mờ, cậu đi vào hành lang sáng sủa.

Gương mặt cậu rõ ràng hiện lên trong ánh mắt Hoắc Minh Quân. Trong khoảnh khắc, một sự chấn động không thể giải thích được siết chặt trái tim anh. Hoắc Minh Quân nhìn chằm chằm Tạ Quan, không khí trong phổi dường như bị rút cạn, sự ngạt thở khiến thế giới trở nên tĩnh lặng, anh ảo giác có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.

Vết thương cũ dường như tái phát, anh sững sờ một lát, đột nhiên che miệng ho dữ dội.

Hoắc Chí Quang - em họ đi cùng Hoắc Minh Quân, giật mình, vội vàng chạy tới đỡ. "Anh ơi, sao vậy? Anh bị nghẹn thở à? Có sao không?”

Hoắc Chí Quang khá thân thiết với anh trong số các anh em, nhưng hắn chỉ dám nắm cánh tay anh, không dám tiến lại gần hơn. Hai vệ sĩ xuất hiện sau lưng Hoắc Chí Quang, đẩy hắn ra, đưa nước ấm và khăn tay. Hoắc Minh Quân ho một lúc lâu mới khôi phục được hơi thở, lý trí cũng trở về, nhận thấy bởi vì hành động vừa rồi của mình nên đám người đang đánh nhau ở tầng dưới đã ngừng lại và đang nhìn chằm chằm vào anh.

Hoắc Minh Quân vịn vai Hoắc Chí Quang đứng thẳng, đi về phía Tạ Quan. Tạ Quan toát mồ hôi lạnh, cơn đau nhói ở bụng khiến cậu khó có thể đứng thẳng, nhưng các giác quan vẫn nhạy cảm. Hoắc Minh Quân còn cách cậu vài bước, khí thế lạnh lẽo trên người anh đè ép tới. Cậu không cần nhìn lên, chân bắt đầu tự động lùi lại. Bản năng nhanh hơn lý trí, Tạ Quan nhanh chóng lùi về phía cầu thang hai bước.

Hoắc Minh Quân thấy cậu bỏ chạy, thấp giọng quát: "Đứng lại!"

Giọng nói khàn khàn, nghiêm nghị của anh khiến Tạ Quan liền ngoan ngoãn đứng yên.

Trương tổng cùng mọi người nhìn nhau, Nhϊếp tổng đứng bên cạnh kinh ngạc, lặng lẽ giật tay áo nhà sản xuất hỏi: "Đó là... Hoắc tiên sinh?"

Nhà sản xuất không hiểu ra sao, hỏi lại: "Cái gì Hoắc tiên sinh?" Rồi lập tức nhận ra, hít vào một ngụm khí lạnh: "Thật sự là hắn! Hắn làm sao lại quen biết thằng nhóc kia?”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Quân sải bước tới, bất ngờ đưa tay nắm quai hàm Tạ Quan, quay mặt cậu về phía mình, thấp giọng hỏi: "Cậu đang chạy cái gì? Cậu biết tôi?”

Lực tay của anh rất mạnh, Tạ Quan cảm giác xương hàm cậu sẽ bị bẻ gãy trong tay anh. Cậu nhận ra đối phương chính là người mà cậu tình cờ gặp dưới chân núi Thúy Bình hồi tháng trước, nhưng vì bản năng sinh tồn, cậu lắc đầu, khẽ trả lời: "Không biết.”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, giữa hai khuôn mặt chỉ vài chục centimet, đủ để Hoắc Minh Quân nhìn thấy một chút khác biệt với người mà anh liên tưởng tới. Anh thả lỏng tay. "Cậu tên là gì?”

Đầu óc Tạ Quan quay cuồng, cậu không thể hiểu người này làm sao nhìn thấy cậu và muốn làm gì. Cậu liếc nhìn đám đông vây quanh và nhận ra không thể nói dối. Khuôn mặt cậu hiện lên sự do dự, và người đàn ông dường như nhìn thấu được. "Nói thật.”

"Tạ Quan."

"Tên thật?"

"Vâng."

"Năm sinh?"

Tạ Quan sững người, CMND của cậu khác với tuổi thật. Khi ký hợp đồng với công ty, quản lý của cậu nhận thấy cậu có gương mặt khá trẻ nên yêu cầu cậu thay đổi tuổi thật xuống hai tuổi. Bình thường cậu đặt mật khẩu theo ngày sinh thật, nhưng lúc này cậu vẫn chọn ngày sinh trên CMND: “1992.”

Trái tim Hoắc Minh Quân đột nhiên chìm xuống.

Tuổi tác không khớp...... Không, anh biết rằng người trước mặt không phải.

Sự giam cầm trên cằm cậu đột nhiên được nới lỏng, dấu tay trên mặt cậu rơi xuống đáy mắt anh, gần như mang theo sự ôn nhu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. Da mặt Tạ Quan nhạy cảm, cậu giống như bị điện giật, cảm giác chạy từ mặt đến xương cụt. Tạ Quan bị chạm vào đến mức lông trên người dựng đứng, cậu phản xạ có điều kiện hất mạnh tay Hoắc Minh Quân ra.

Âm thanh "bốp" giòn tan vang lên. Nhϊếp tổng và nhà sản xuất sốc đến mức suýt đứng tim. Hoắc Chí Quang choáng váng, nhéo vào đùi người phục vụ bên cạnh: “Tôi bị ảo giác đúng không? Tên nhóc đó vừa... đánh anh tôi à?" Người phục vụ rưng rưng gật đầu.

Tạ Quan chưa bao giờ biết rằng hất tay mà cũng phát ra tiếng to như vậy. Cậu vốn sợ Hoắc Minh Quân, nhưng bây giờ lại đích thân tát người ta, cậu không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Hoắc Minh Quân hỏi: "Cậu có phẫu thuật thẩm mỹ không?"

"Hả?"

Tạ Quan nghi ngờ mình sợ hãi tới xuất hiện ảo giác.

Tạ Quan chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào Hoắc Minh Quân, nhưng lúc này cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tình cờ chạm phải ánh mắt của anh. Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, đường nét từ trán đến sống mũi đầy đặn và sắc sảo. Một khuôn mặt tuấn mỹ và uy nghiêm, chỉ cần không cười, bất cứ lúc nào cũng toát ra vẻ không giận mà vẫn uy. Nhưng nếu chỉ xét về diện mạo, người đàn ông này đẹp trai đến mức Tạ Quan lại thấy xấu hổ về bản thân. Nếu đó là một cô gái bị anh ta nhìn chăm chú như vậy, cậu sợ rằng cô ấy sẽ ngất xỉu vì sự đẹp trai của anh.

Thật đáng tiếc Tạ Quan là một người đàn ông có thần kinh thô.

"Không có chỉnh." Tạ Quan nghi ngờ nhìn Hoắc Minh Quân, sắc bén hỏi: "Có phải anh nhận nhầm người không?"

Sắc mặt Hoắc Minh Quân hơi cứng lại. Có lẽ là do khoảng cách khá gần, tuy không có bất kỳ động tác hay biểu cảm dư thừa nào, nhưng Tạ Quan có thể cảm nhận được anh có chút thất vọng. Cậu chỉ gặp anh có một lần, chắc anh không nhớ ra cậu đâu, nên cậu hướng anh cười cười: "Anh chắc là nhầm người rồi."

Tạ Quan có thể ký hợp đồng với Tinh Huy, khuôn mặt cũng không đến nỗi khó nhận ra. Khi vừa quay mặt lại, Hoắc Minh Quân lập tức nhớ tới người mà anh đã gặp trên đường phố Thúy Bình vào tháng Năm, người đã dùng tay không bắt máy bay. Cảm giác kỳ lạ lóe lên trong lòng lúc đó cuối cùng cũng có lời giải thích, anh quá quen thuộc với khuôn mặt này.

"Hóa ra là cậu."

Anh ta không cần phải giả vờ nghiêm túc, khuôn mặt vô cảm của anh ta đã đủ đáng sợ.

Tạ Quan lại cảm thấy bụng cậu đau muốn ngất xỉu.

"Tháng năm, núi Thúy Bình, nhớ không?"

"Ồ," Tạ Quan hét lên trong lòng: sao anh còn chưa chịu đi, cầu xin anh đi dùm, nhưng trên mặt lại giả vờ như chợt nhận ra, "...... Xin chào?”

Người đàn ông khó tính này dường như đã hài lòng, quay sang vẫy tay gọi Hoắc Chí Quang. Ông chủ Blue Garden Club lập tức chân chó hỏi. "Anh ơi, anh cần gì?"

Hoắc Minh Quân đã gạt bỏ tất cả cảm xúc nhỏ nhặt mà mình thể hiện trước mặt Tạ Quan. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, thờ ơ, chỉ đứng trên cầu thang chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu của cả nhóm. Để đề phòng, anh ấy đã đặc biệt đề nghị: "Hãy giải quyết vấn đề ở đây. Đừng làm cậu ấy khó xử."

Hoắc Chí Quang gật đầu đồng ý.

Hoắc Minh Quân nói với âm lượng bình thường, những người đứng gần đó đều có thể nghe rõ. Mặc dù những người này có nhân phẩm không được tốt nhưng cũng có ánh mắt nhìn người. Những người thông minh đã có thể suy luận ra thân phận của Hoắc Minh Quân từ chữ "Anh" của Hoắc Chí Quang. Ai ngu hơn cũng biết rằng Blue Garden Club có ba tầng, tầng càng cao thì địa vị càng cao, nhất định không dễ chọc. Mọi người ở đây không khỏi liếc nhìn Tạ Quan, thầm thắc mắc về lai lịch của thằng nhóc này.

Sau khi Hoắc Minh Quân phân phó xong, anh cùng vệ sĩ rời khỏi thang máy. Từ đầu đến cuối, anh đều không liếc mắt Tạ Quan lần nào.

Hoắc Chí Quang đợi anh ta rời đi, chậm rãi đi đến chỗ Trương tổng, vẻ mặt thờ ơ: "Khách đang đánh nhau trong club, chuyện riêng của ông không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi, nhưng tài sản bị hư hỏng phải bồi thường theo quy định, người phục vụ bị thương ai sẽ trả tiền thuốc men?"

Không ai trả lời.

"Ai ra tay sẽ chịu trách nhiệm bồi thường. Nếu không thừa nhận, chúng tôi sẽ check camera giám sát." Khuôn mặt ấm áp và tươi cười của Hoắc Chí Quang thay đổi: "Các người đều là người có danh tiếng, chắc ngày mai không muốn nhìn thấy tên mình trên tiêu đề đúng không?"

"Ông chủ Hoắc...... Ông chủ Hoắc!" Nhà sản xuất vội vàng lên tiếng: "Cậu bình tĩnh lại đi, đây là do chúng tôi bất cẩn, tôi sẽ bồi thường cho cậu, đừng vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm tổn thương hòa khí."

Sắc mặt Hoắc Chí Quang khá hơn một chút, hắn bảo người phục vụ kiểm tra đồ dùng trong phòng, rồi bắt nhà sản xuất thanh toán hóa đơn.

Sau màn náo loạn như vậy, không ai còn tâm trạng uống rượu, đều không khỏi cúi đầu chào tạm biệt. Tạ Quan hôm nay đã xúc phạm Trương tổng, không dễ dàng giải thích với công ty. Vẻ mặt Vương Triết hung ác như muốn gϊếŧ người. Tạ Quan biết chắc chắn hắn sẽ chửi mình, nhưng trước đó vẫn còn hai cô gái không thể bỏ qua.

Tạ Quan giúp Lưu Tiêu và Doãn Lệ Toa lên xe đi bệnh viện kiểm tra, cô gái nắm lấy tay Tạ Quan vừa khóc vừa nói cảm ơn không mạch lạc, Tạ Quan dỗ dành rất lâu. Sau khi tiễn người đi, cậu đứng bên đường, thở dài thì đột nhiên có người gọi tên cậu "Tiểu Tạ."

Một chiếc BMW màu trắng đậu bên đường, cửa sổ từ từ hạ xuống, lộ ra Nhϊếp tổng ngồi ghế sau. Cô nhìn Tạ Quan một lúc với vẻ mặt phức tạp, rồi nhẹ giọng nói "Cậu rất can đảm.”

Tạ Quan lần đầu tiên được khen ngợi tối nay, ngạc nhiên ngước mắt lên.

"Là một người phụ nữ, tôi ngưỡng mộ cậu có thể hành động chính đáng trong tình huống đó... Nhưng là một nhà đầu tư, tôi không nghĩ cậu đã làm đúng. Không có công ty nào dám sử dụng một nghệ sĩ dám đánh nhà đầu tư trên bàn rượu, điều đó sẽ hủy hoại tương lai của cậu.”

Tạ Quan thái độ trịnh trọng, gật đầu: "Tôi biết."

"Nhưng Nhϊếp Tổng, trước khi là nghệ sĩ, đầu tiên tôi là nam nhân, không thể thấy chết mà không cứu." Cậu hơi cúi đầu về phía Nhϊếp Tổng: "Dù sao thì, cám ơn ý tốt của ngài."

Nhϊếp Tổng mím môi, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Trương Hạc Sơn là người có thù tất báo, sau này nhất định sẽ trả thù cậu. Chuyện này tôi không giúp được cậu, nhưng cũng không phải không có cách. Nếu cậu có thể nói điều đó trước mặt người đó. Nếu cậu lên tiếng, có thể sẽ có một tia hy vọng."

Tạ Quan: "Ai?"

Ánh mắt của Nhϊếp tổng lướt qua cửa sổ xe, dừng lại ở Blue Garden Club sáng rực phía sau: “Cậu đã từng nghe nói đến Tập đoàn Hằng Thụy chưa? Người vừa hỏi tên cậu chính là chủ nhân nhà họ Hoắc, Hoắc Minh Quân, Hoắc tiên sinh. Hoắc Chí Quang, chủ Blue Garden Club, là em trai Hoắc Minh Quân. Nếu muốn tiếp tục theo đuổi con đường này thì phải tìm được người có địa vị cao hơn Trương tổng.”