Cô hỏi đại khái hướng đến căn tin, liền cầm thẻ cơm của Đồng Diệc đi rồi.
Tại căn tin, mâm đồ ăn của Giang Li chất đầy các món, hiện tại thân thể cô khỏe mạnh, rốt cuộc không cần phải suy xét xem cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn nữa rồi, tất nhiên là phải ăn đến thống khoái chứ sao.
Quá trình ăn cơm thì tổng thể cũng coi như vui sướиɠ, mà khi cô cơm nước xong chuẩn bị đi mua một phần bánh gạo nếp về cho Đồng Diệc, Giang Nhược lại đột nhiên xuất hiện ở đối diện cô.
Giang Nhược được mấy nữ sinh bao vây bên trong, cười khanh khách nhìn Giang Li, “Cô vừa làm bài thi chia lớp xong à, cảm thấy có khó không?”
Không đợi Giang Li trả lời, một nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa bên cạnh Giang Nhược liền quang quác nói: “Nhược Nhược, đây là nữ sinh nhà cậu nhận nuôi từ cô nhi viện à? Nhìn qua cũng xinh đẹp đấy!”
Tươi cười trên mặt Giang Nhược hơi cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, cô ta không trả lời nữ sinh tóc đuôi ngựa, mà là tiếp tục nhìn Giang Li, “Kỳ thật cho dù thi không tốt cũng không sao cả, chỉ cần cô đừng tiếp tục chọc ba tức giận thì ông ấy khẳng định cũng sẽ nghĩ cách chuyển cô tới lớp trọng điểm mà.”
Bởi vì hôm nay là chủ nhật cho nên số lượng học sinh trong căn tin cũng không nhiều, Giang Li không mặc đồng phục đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mấy người, hiện tại Giang Nhược vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người gần như tập trung toàn bộ về phía này.
Giang Li làm lơ ánh mắt tìm tòi của mọi người, nhìn thẳng vào mắt Giang Nhược, “Là cô nói với bọn họ tôi là cô nhi được Giang gia nhận nuôi.”
Cô chính là dùng câu khẳng định.
Giang Nhược lập tức phủ nhận: “Không phải! Tôi không có nói những lời này, tôi chỉ nói với các cô ấy là cô sẽ chuyển trường đến lớp chúng ta ……”
Đối diện với ánh mắt quá mức lãnh đạm của Giang Li, Giang Nhược thế nhưng sinh ra cảm giác không chỗ nào che giấu, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, thẳng đến hoàn toàn nghe không rõ.
Giờ khắc này, tâm Giang Nhược hoàn toàn hỏng rồi.
Ban đầu lúc biết ba mẹ không phải cha mẹ ruột của mình, căn bản là cô ta không muốn tin tưởng đó là sự thật, nhưng kết quả giám định bày ra trước mắt, hơn nữa cha mẹ cũng bắt đầu tìm kiếm con gái ruột của bọn họ, cô ta có không tin cũng không được.
Cũng may ba mẹ vẫn luôn an ủi cô ta, nói mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cô ta đều là thiên kim tiểu thư của Giang gia, điểm này không có bất kỳ kẻ nào có thể thay đổi được.
Anh trai càng là không chút do dự tỏ rõ thái độ, nói hắn chỉ có một người em gái duy nhất là chính mình, mà cái người gọi là em gái ruột kia với hắn mà nói cũng chỉ là người xa lạ chưa từng gặp mặt mà thôi.
Lúc ấy Giang Nhược cực kỳ mâu thuẫn.
Cô ta hy vọng ba mẹ sớm tìm được con gái ruột, nhưng mà đồng thời lại lo lắng sau khi ba mẹ tìm được con gái ruột thì sẽ không yêu chiều cô ta như trước đây nữa.
Cô ta càng lo lắng hơn chính là, con gái ruột của ba mẹ không dễ ở chung, nếu về sau hai người có mâu thuẫn, ba mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con gái ruột của bọn họ.
Sống trong lo lắng đề phòng qua một thời gian, Giang Nhược lại cảm thấy chính mình đúng là lo lắng dư thừa.
Bởi vì sau khi ba mẹ tìm được Giang Li cũng không hề đón cô ấy về Giang gia trước, hơn nữa cũng không dự định công bố ra ngoài thân phận của cô ấy.
Khi đó kỳ thật Giang Nhược rất áy náy, thậm chí cô ta còn cảm thấy chỉ cần ba mẹ vẫn trước sau như một yêu chiều mình thì cho dù có công bố thân phận của Giang Li cũng không có gì.
Nhưng sau khi gặp Giang Li, Giang Nhược mới phát hiện cô ấy cùng trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác biệt.
Giang Li rõ ràng cái gì cũng không tranh, thái độ của ba và anh trai đối với Giang Li cũng rất lãnh đạm, cũng không biết vì sao cô ta vẫn sinh ra cảm giác nguy cơ.
Giang Li vừa mới nói những lời này ý tứ là muốn nói cho chính mình cùng mọi người, cô ấy mới là con gái ruột của Giang gia, mà chính mình chỉ là kẻ trộm chiếm dụng thân phận của cô ấy đúng không?
Thấy bộ dáng Giang Nhược rõ ràng chột dạ, Giang Li cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta, đang chuẩn bị mua bánh gạo nếp về phòng học, tóc đuôi ngựa kia lại duỗi tay ngăn cản cô.
“Cô đây là thái độ gì? Nhược Nhược cũng chỉ là nói thật với chúng tôi mà thôi, đến mức cô phải lạnh mặt như vậy sao? Là không dám thừa nhận thân phận cô nhi của mình sao?”
Tóc đuôi ngựa giọng nói bén nhọn, thần sắc kích động, phảng phất như cô ta mới là đương sự.
“Cô đây là đang bất bình thay Giang Nhược à?”
“Chẳng lẽ không nên như thế sao?” Tóc đuôi ngựa làm như đương nhiên, “Chú Giang nhận cô từ cô nhi viện về nuôi, cho cô ăn cho cô uống, cô không mang ơn đội nghĩa thì thôi, thế nhưng còn ở trước mặt Nhược Nhược bày ra bộ dáng tiểu thư chính quy, đến tột cùng là ai cho cô tự tin đó hả?”
Giang Nhược duỗi tay bắt lấy tay áo đồng phục của nữ sinh này, “Miên Miên, cậu đừng nói Tiểu Li như vậy.”
Nghe được hai chữ “Miên Miên”, Giang Li lập tức đem nữ sinh tóc đuôi ngựa trước mắt này liên hệ cùng nữ sinh tên Thẩm Miên trong sách.
Làm bạn thân của nữ chính Giang Nhược, Thẩm Miên nghĩ sao nói vậy, thường xuyên hảo tâm làm chuyện xấu, trong quyển sách kia, cô ta từng không chỉ một lần nhằm vào nguyên chủ, kể cả Giang Nhược khuyên giải cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà, Giang Nhược này thật sự có thể khuyên giải sao?
Giang Li đem tầm mắt chuyển sang hướng Giang Nhược, “Đã quên nhắc nhở cô rồi, tính tình tôi không có tốt như cô tưởng tượng đâu, nếu vị bạn học này của cô lại đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hậu quả chính cô gánh vác.”
Nói xong câu đó, Giang Li cũng không thèm quay đầu lại đi đến trước cửa sổ gọi món, mua một phần bánh gạo nếp đóng gói mang về phòng học.
Thẩm Miên tuy rằng nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng không phải người hoàn toàn không có đầu óc, cô ta cảm thấy thái độ Giang Li có thể kiêu ngạo như vậy, khẳng định là bởi vì có cái dựa vào.
Vì thế cô ta quay đầu nhìn Giang Nhược, “Đứa cô nhi này là làm sao? Cô ta dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
Giang Nhược cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Tóm lại về sau cậu đừng tiếp tục đi chọc cô ấy là được.”
Thẩm Miên lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Mình còn không phải là bất bình vì cậu sao, không phải là cậu có nhược điểm gì trên tay cô ta đấy chứ?”
“Không có!” Giang Nhược thề thốt phủ nhận.
Thấy Thẩm Miên rõ ràng không tin, lại tiếp tục nói: “Mình cũng là đêm qua mới biết được, Giang Li tuy là lớn lên ở cô nhi viện, nhưng kỳ thật cô ấy là họ hàng của nhà mình, tóm lại cậu đừng đi chọc cô ấy nữa, được không?”
Thẩm Miên sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Vậy cô ta tới nhà các cậu cũng coi như ăn nhờ ở đậu mà, dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
Giang Nhược:……
Cô ta không thích nói dối, bởi vì sau một lời nói dối, luôn cần phải dùng vô số lời nói dối để bổ sung cho lời nói dối này.
Nhưng mũi tên đã rời cung không thể quay đầu lại, hiện tại cô ta đã không có lựa chọn nào khác.
Sau vài giây trầm mặc, Giang Nhược rốt cuộc mở miệng nói: “Cậu cũng biết đấy, ba mình là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người nhà Giang Li thật lâu trước kia đã từng giúp đỡ ba mình, cho nên nhà mình phải chăm sóc cô ấy tử tế.”
“Như vậy à!” Thẩm Miên lộ ra biểu tình vỡ lẽ, “Khó trách vừa rồi cô ta một bộ không có sợ hãi gì, hóa ra là ỷ vào lúc trước có ân với nhà cậu!”
Giang Nhược trầm mặc không nói.
Thẩm Miên miên “Hừ” một tiếng, “Nhưng mình vẫn không thích cô ta, ỷ vào một chút ân tình liền bắt nạt cậu, nếu như bị anh trai cậu biết, khẳng định cô ta không còn ngày lành.”
Thấy Thẩm Miên thành công bị chính mình lừa gạt cho qua, Giang Nhược cuối cùng đã nhẹ nhàng thở ra.
Rõ ràng cô ta cũng nghĩ tới sẽ thẳng thắn với người bên cạnh, nói chính mình không phải con gái ruột của ba mẹ, nhưng lời đến bên miệng cô ta mới phát hiện khó khăn đến mức nào.
Có lẽ chờ sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ta có thể lựa chọn một trường cấp ba không có ai biết mình, sau đó bắt đầu cuộc sống mới, sẽ không bao giờ lo lắng có người vạch trần chính mình nữa.
Giang Nhược không biết chính là, Thẩm Miên tuy tin lời cô ta nói, lại quay đầu mách lẻo cho Giang Châu, đem chuyện phát sinh vừa rồi lại thêm mắm dặm muối miêu tả một phen.