Thiếu niên được trang điểm kỹ lưỡng trong hộp nhạc đứng im, như búp bê.
Quản lý lập tức yên tâm.
Phải để những người từng diễn không đạt trước đây xem thế nào là chuyên nghiệp đây này!
Mười phút sau, một người đàn ông đẹp trai tóc vàng mắt xanh đẩy cửa bước vào, anh ta ăn mặc chỉnh tề, thân thiện chào hỏi các nhân viên, khi một nhân viên phục vụ hồi hộp suýt ngã, anh ta kịp thời đỡ lấy, cười nói: “Sàn trơn quá, tôi cũng suýt ngã.”
Nhân viên phục vụ được đỡ mặt hơi đỏ: “Cảm ơn Joseph điện hạ...” So với An Tu Tư lạnh lùng trong tin tức, hoàng tử Joseph như một tia nắng ấm áp của mùa xuân.
“Gọi tôi Joseph là được rồi, từ hôm nay, tôi là đồng nghiệp của cậu.”
Xung quanh vang lên tiếng cười và kêu lên kinh ngạc.
Joseph cười đi qua các nhân viên, định bước tới chỗ đạo diễn, nhưng ánh mắt chợt dừng lại, đột nhiên chú ý đến người đang đứng trong hộp nhạc...
Là khách mời, anh ta chỉ biết nhiệm vụ và địa điểm của tập này, về việc có thêm một hộp nhạc có người… dù sao cũng không liên quan đến nhiệm vụ, nên anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Nhìn là biết nhà hàng làm vậy vì muốn lôi kéo sự chú ý của người xem.
Nhưng dù vậy, ánh mắt Joseph vẫn không thể rời khỏi hình bóng nhỏ bé đó.
Khi lấy lại tinh thần, anh ta đã bước tới: “Quả là một tác phẩm nghệ thuật... Chào buổi sáng, bé đẹp.”
Thiếu niên trong hộp nhạc không động đậy, cậu đứng im như tượng, không đáp lời, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.
Joseph nghĩ cậu đang căng thẳng, nên quay sang hỏi quay phim: “Đây không phải là búp bê đó chứ?”
Quay phim: “Không, hồi nãy tôi thấy cậu ấy động đậy.”
Joseph lại nhìn Vưu Mễ, cười nhẹ, giọng nói trầm ấm đầy ý tốt khiến người ta thoải mái: “Đây không phải phát sóng trực tiếp, cậu không cần lo lắng.”
Đến mức này, ai cũng không thể làm ngơ sự quan tâm và chào hỏi của vị hoàng tử tôn quý này.
Tuy nhiên, thiếu niên trong hộp nhạc vẫn không động đậy.
Sau vài giây lúng túng, quản lý vội vàng giải thích: “Hoàng tử Joseph, cậu ấy không cố ý chống đối ngài, cậu ấy đóng vai vũ công trong hộp nhạc, tất nhiên không thể nói chuyện với người khác! Nếu cậu ấy mở miệng, người ta sẽ theo bản năng xem cậu ấy là diễn viên... Thật ra tương tác rất đơn giản, chỉ cần quay dây cót là được!” Nói xong, lập tức quay dây cót dưới hộp nhạc.
Ngay lập tức, giai điệu ngân vang, sàn hộp nhạc xoay, Vưu Mễ bắt đầu thay đổi tư thế.
“Ngài nhìn xem, chính là như vậy.” Quản lý lau mồ hôi.
Nụ cười của Joseph hơi cứng lại: “Là tôi đường đột, nhưng tôi đã thay đổi số phận với nhân viên phục vụ, giờ là nhân viên phục vụ Joseph, quản lý không cần gọi tôi là điện hạ.”
“À! Xin lỗi, xin lỗi...”
Joseph đi thẳng vào khu nghỉ ngơi của nhân viên.
Bốn khách mời khác nhanh chóng đến nơi, họ là một nhóm ca sĩ, gồm hai nam hai nữ.
Mọi thứ đã sẵn sàng, người dẫn chương trình bước ra theo chương trình, trước tiên tương tác táo bạo với các khách mời, rồi làm vài biểu cảm hài hước trước Vưu Mễ, khi mọi người cười rộ lên, không khí trở nên thân thiện hơn, mới bắt đầu vào đề: "Chào mừng các vị đến đây! Hai chữ Garo chắc không xa lạ với mọi người, nhà hàng Garo có lịch sử lâu đời ở thủ đô Sna, nghe nói người sáng lập ban đầu là một vũ công ba lê mất đi đôi chân, sau nhiều lần tuyệt vọng, dưới sự động viên của gia đình, đã chọn mở nhà hàng để tái sinh..."
Một ca sĩ tóc đỏ không nhịn được cướp lời: "Tôi biết rồi! Để tiếp tục giấc mơ ba lê, nhà hàng khi đó có đặt một hộp nhạc ba lê? Không ngờ sự nghiệp múa đã giúp cô ấy thành công trong công việc mới..."
Người dẫn chương trình cười lắc đầu: "Trả lời sai, do công nghệ hạn chế lúc đó, chân giả của người sáng lập không tiện sử dụng, di chuyển khó khăn cộng với nhiều vấn đề khác, nhà hàng khi mới mở đã suýt không duy trì được. Chính một cô bé chơi hộp nhạc trong nhà hàng đã mang đến bước ngoặt..."