Anh thật sự rất kích động, nói rất nhanh, có chút lộn xộn, nhưng Lai Quân nghe xong liền chỉnh sửa rõ ràng, viết những từ khóa vào sổ tay.
“Anh uống chút nước đi.” Cô ra hiệu trên bàn có ly nước: “Sau đó kể lại chi tiết xảy ra đêm hôm trước, nói chậm.”
Vương Khản làm theo lời cô, uống ít nước, đảo mắt quanh phòng một lần.
“Cô, cô không có ghi âm chứ?”
Lai Quân: “Yên tâm, nếu như muốn ghi âm, tôi sẽ hỏi ý kiến của anh trước."
“Được, được.” Vương Khản đặt ly nước xuống, gật đầu liên tục.
“Đêm hôm trước, tôi đang đậu xe bên ngoài trạm xe lửa Lỗ Cảng, nhìn thấy một vị khách đứng ở ven đường vẫy tay về phía tôi, trong tay người đó cầm một cái vali lớn. Tôi giúp anh ta bỏ vali vào xe trước, hỏi anh ta đi đâu. Anh ta nói không biết chỗ đó tên là gì, cứ đi theo hướng dẫn của anh ta là được.
“Vì vậy dọc đường đi, tôi đều làm theo hướng dẫn của anh ta rẽ trái, rẽ phải.. Anh ta nói tiếng phổ thông, nhưng vẫn có thể nghe ra khẩu âm Bảo Dương. Lúc đi qua một ngã ba, anh ta có chút không rõ phương hướng, do dự một hồi. Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, đại khái có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của anh ta, dù anh ta đội nón, nhưng khi đó anh ta cứ tập trung nhìn ngã ba phía trước, mặt hơi ngẩng lên, nên tôi thấy rất rõ.
“Thật ra anh ta không đội nón thấp lắm, có lẽ lúc đó tôi không để ý xem anh ta như thế nào. Nhưng lúc đó trời đã khuya, anh ta không nói cụ thể địa điểm, lại đội nón, lúc đó trong lòng tôi nghi ngờ, nên đặc biệt để ý một chút. Kết quả hôm sau Wechat đẩy tin, trên thông báo treo giải có hình của anh ta."
Lai Quân im lặng lắng nghe, trong lòng suy đoán - xem ra vị khách này không phải vì muốn tiền nên phát điên, mà thật sự có thể cung cấp manh mối chủ chốt, nếu đem hành tung của nghi phạm cung cấp cho cảnh sát, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phá án.
Nhưng tại sao anh ta không đến tìm cảnh sát, lại đi đến chỗ của cô? Đúng là thú vị.
“Sao anh không trực tiếp báo cảnh sát, có phải sợ họ tịch thu xe của anh không?"
Nghe anh ta miêu tả, Lai Quân biết “tài xế” mà anh ta nói đến không phải lái taxi, mà là xe máy. Những người trực tiếp dùng xe điện hoặc xe máy để chở khách, bình thường hay đến trạm xe lửa để làm ăn. Bởi vì hành khách xuống xe lửa cầm theo bao lớn bao nhỏ, không muốn chen lấn chờ xe bus hoặc taxi, thỉnh thoảng sẽ chọn xe máy đi thẳng từ cổng trạm về đến nhà.
Xe máy gần trạm xe lửa dù giá rẻ tiện lợi, nhưng không hợp pháp, chạy nhanh, chiếm làn, vượt đèn đỏ, kỹ thuật lái xe đúng là không dám khen, khiến cảnh sát giao thông rất nhức đầu, bắt hoài không hết. Bởi vì có thể kiếm tiền nhanh, không cần trải qua đào tạo hay kiểm tra, ngày trước mua xe, ngày sau có thể “có việc làm”.
Lúc này, vị tài xế lái xe trái phép Vương đang ngồi trước mặt Lai Quân, thật không tiện khi sờ gáy anh ta.
“Thì, đó cũng là chuyện tôi lo lắng, có điều cho dù bị bắt, quá mức chỉ tịch thu, phạt 500 600 tệ thôi. Tôi không trực tiếp đến cảnh sát cung cấp manh mối, bởi vì... tôi quên đường rồi.”
“Toàn bộ đoạn đường anh nhớ được bao nhiêu?" Lai Quân cúi đầu ghi chép, kiềm chế lại việc muốn gọi điện báo cáo “tài xế ma”.
“Khoảng 50%. Thật ra tôi rất giỏi nhớ đường, chỉ cần đi một lần là nhớ, nhưng với điều kiện phải đi ban ngày. Đêm hôm trước tôi toàn đi theo hướng dẫn của anh ta, hơn nữa cảm thấy anh ta cố ý đi vòng vòng, đi đến mức tôi thấy chóng mặt, nhớ đi nhớ lại vẫn không nhớ rõ đường.”
Nói xong, Vương Khản ngượng ngùng cười: “Cô xem, nếu tôi có thể nhớ được con đường chính xác, không chừng có thể giúp cảnh sát phá án, nhưng bây giờ cái gì cũng không nhớ được, lỡ như mấy đồng chí cảnh sát nói tôi lừa gạt, không phải tội lớn lắm sao?”
Lời nói của anh ta giống như một công dân tốt, toàn tâm toàn ý trợ giúp cảnh sát phá án, chỉ sợ cảnh sát mệt mỏi uổng công phí sức, nhưng thông qua chức năng thanh lọc trong tai Lai Quân, nghe ra được anh ta đang “túy ông có ý”.
Thông báo treo thưởng có dòng chữ đen trắng: bất kỳ ai cung cấp thông tin quan trọng, cuối cùng giúp cảnh sát bắt được nghi phạm, thưởng 100.000 tệ.
Nói cách khác, manh mối nhất định phải hữu ích và cụ thể, giống như bản đồ chỉ đường trong đầu Vương Khản. Nếu chỉ có phân nửa thì không đáng 100.000 tệ, ít nhất sẽ bớt đi vài số 0.
Sau khi hiểu ý, Lai Quân ngước mắt lên, ánh mắt chắc chắn: “Vì vậy, anh muốn tôi giúp anh tìm ký ức đêm đó à?"
“Phải phải!”
Vương Khản mừng rỡ gật đầu, ánh mắt phát ra ánh vàng rực rỡ: “Nếu như cô có thể giúp tôi tìm lại ký ức, khi nhận được phần thưởng, tôi sẽ chia cho cô một phần.”
Lai Quân đặt viết xuống, vẻ mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, cho dù cuộc gặp gỡ giữa anh ta với nghi phạm tối đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức nào, hay giải thưởng 100.000 tệ trước mắt, phản ứng vẫn rất lạnh nhạt.