Một lát sau, anh cầm lấy di động, trả lời:
[Tôi vừa trở lại công ty, còn chưa có ăn cơm, cô có thể bảo dì Tiền đóng gói mang tới được không.]
Hắn gửi một cái định vị quá khứ.
Khi Trần Nhiễm Nhiễm nhìn thấy tin tức này, cả kinh không nói gì!
Hắn hắn hắn ý tứ của hắn là, hắn chưa ăn cơm, bảo cônàng mang đồ ăn qua cho hắn ăn sao?
[Ăn trưa với tôi ở văn phòng nhé?]
Được chứ!
Kích động!
Trần Nhiễm Nhiễm lập tức trả lời: 【Được thôi anh đợi tôi chút, tôi bảo dì Tiền đóng gói chút rồi đem qua 】
Mục Kiêu: [Ừ]
Một chữ này, lại làm cho Trần Nhiễm Nhiễm kích động một hồi lâu.
Ước chừng nửa giờ sau, Trần Nhiễm Nhiễm mang theo hộp cơm xuất hiện ở cửa chính cao ốc Mục thị.
Cô nhìn tòa nhà văn phòng cao lớn to lớn này, khẽ cắn môi đỏ mọng, gọi điện thoại cho Mục Kiêu.
Có điện thoại.
Trần Nhiễm Nhiễm nói:
"Mục Kiêu, anh có thể cho người đón tôi được không?Tôi đang ở dưới lầu tòa nhà, không có quyền hạn, không lên được."
"Được."
Mục Kiêu cũng không làm khó cô: "Tôi bảo thư ký xuống lấy, sau đó cô trở về."
Trần Nhiễm Nhiễm: "......"
Cô cắn răng một cái, ủy khuất mở miệng:
"Tôi cơm chưa ăn xong đã tới đưa cơm cho anh ăn, anh không nên mời tôi lên, sau đó cùng nhau ăn cơm sao?"
Mục Kiêu trầm mặc một lúc, nói: "Tôi xuống."
"Được rồi, được rồi"
Trần Nhiễm Nhiễm nghe anh nói, vui vẻ cúp điện thoại, đứng tại chỗ chờ.
Trong công ty thủ đại môn bảo an đã chú ý tới cô gái này mặc váy ngắn trang phục, buộc hai đầu bím tóc nữ hài, hắn nghĩ nghĩ, tiến lên hỏi:
"Cô nương, tìm ai đây?"
"Tôi tìm Mục Kiêu, hắn xuống ngay đây." Trần Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Phải biết rằng, cô là trạch nữ điển hình nuôi ở nhà, ngày thường cửa chính không ra cửa thứ hai không bước, ra ngoài hoàn toàn dựa vào hướng dẫn, lần này tới đưa cơm, đều là để tài xế đưa đến cửa cao ốc này, mới xuống xe, nếu không, cô phỏng chừng phải đi lạc.
"Mục, Mục tổng?" vệ sĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, từ trên xuống dưới đánh giá Trần Nhiễm Nhiễm, nhưng nhìn quần áo Trần Nhiễm Nhiễm mặc trên người không giống như người bình thường mặc, nhất thời lòng bát quái hừng hực thiêu đốt.
"Cô gái, cô là gì của Mục tổng? Muốn tôi đi thông báo một tiếng không?"
"Không cần không cần, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy xuống ngay." Trần Nhiễm Nhiễm lắc đầu, điển hình là một cô gái ngượng ngùng.
Cô vừa ngẩng đầu, đã thấy Mục Kiêu từ bên trong đi ra.