Thú thực với các bạn. hình ảnh đó giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí tôi(có lẽ vì thế tụi bạn tôi thường nói tôi ..thù dai, nhớ lâu hehe)…
…
Lúc đó tôi thực sự…ngượng đỏ hết cả mặt(mje, có phải là mình quên không kéo khóa đâu mà lại ngượng mới bỏ mẹ)…và tôi lập tức quay lên bảng, chăm chú nghe giảng, nhưng đấy chỉ là giả vờ, đầu óc tôi quay cuồng, tui đấu tranh giữa mắt phải và mắt trái, bên trái thì bảo thui tranh thủ nhìn đi cơ hội ngàn năm có một đó, bên phải thì bảo không nên nhìn trộm như vậy xấu lắm…
Tôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ kinh khủng vì lần đầu tiên được nhìn thấy bym con gái,(chắc các bác thắc mắc có cái bym thui thì có gì phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Em xin giải thích luôn : một là trong hoàn cảnh rất bất ngờ…hai là hồi ấy ở quê như em thì tivi không, sách báo không…Lauxanh.us lại càng không….đấy là lần đầu tiên nhìn thấy…hehe) lại là bym của người mình thầm thương trộm nhớ nữa mới chết chứ
Chắc kiếp trước tôi tu hành giữ lắm nên bây giờ mới được trời xanh đoái hoài, cho gặp hoàn cảnh này và tôi quyết định không bỏ lỡ. đưa tay lên vắt trán vờ suy nghĩ bài toán, tôi đánh mắt xuống chỗ thần tiên ấy…thật may mắn cho tôi, còn tất nhiên là đen đủi cho em rùi he he…
…em không mặc quần chíp, nguyên cái khóa quần tụt hẳn xuống, bym của một cô gái mới lớn, thật múp míp, trắng ngần, phía trên mu lơ thơ một vài sợi lông, và cái khe suối thần tiên mảnh mai kéo dài xuống phía dưới…được ngắm bym em bất ngờ tôi không còn lòng dạ nào nghe cô giảng bài nữa,người tôi nóng bừng, kẹp nhiệt kế lúc đó chắc nổ tung mất… thằng nhỏ trong quần thì đã tỉnh dậy từ bao giờ, cứ ngóc đầu dậy cọ cọ vào quần ra vẻ ấm ức lắm…cả tiết học rồi cũng nặng nề trôi qua. Tiếng trống vừa điểm, tôi quăng sách vào ngăn bàn rồi lao ngay ra sân…tôi sợ nếu ngồi ở đấy nữa thì tôi không chịu nổi, dù biết rằng mình chẳng biết làm gì…
…tiếng trống vào lớp lại gióng lên, chúng tôi ra sân giếng(hồi ấy có giêng unicef) của trường rủa chân tay mặt mũi, tôi lững thững đi sau tụi bạn để vào lớp sau cùng, vừa ngồi xuống lôi sách vở trong ngăn bàn ra, dù tôi không nhìn sang nhưng tôi có cảm giác em đang nhìn trộm tôi, chột dạ nhưng tôi vờ như không để ý điều đó mà chỉ chăm chú soạn sách vở …đến giữa tiết học, tôi lại lén nhìn sang, ph…ù, cái khóa quần của em đã được kéo lên ngay ngắn rồi. chắc lúc nãy em nhìn tôi và thắc mắc liệu tiết trước tôi có nhìn thấy gì không đây….
Tối hôm đó ở nhà mọi khi làm bài xong là tôi lăn ra ngủ, toàn mẹ tôi phải vào thả màn, gấp sách vở dùm nhưng hôm nay tôi trằn trọc, không sao ngủ được vì hình ảnh của em lúc sáng cứ ám ảnh tâm trí tôi…hai múi bưởi múp míp, khe suối nhỏ…tôi miên man chìm vào giấc ngủ…chẳng hiểu đêm đó tôi mơ gì sáng dậy thấy cái quần đùi dính một mảng thứ nướ© ŧıểυ khó hiểu(tôi vẫn nghĩ là tôi tè dầm híc…) còn mẹ tôi thì bảo “ đêm qua mày mơ cái gì mà đập tay đập chân xuống giường ầm ầm vậy???”
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như nó vốn thế, tôi và em cũng hay nói chuyện, chủ yếu là em hỏi tôi về các bài tập khó, tôi giúp em say sưa, và thỉnh thoảng trong các tiết học tôi vẫn đánh mắt qua chỗ đó của em…và mong chờ…một ngày nào đó em…quên. Nhưng tôi không còn cơ hội nào nữa. chắc em rút kinh nghiệm rôi.hic…
Ngày 20-11 hàng năm, chúng tôi mỗi lớp phải làm một tờ báo tường để chúc mừng các thầy cô và để thi xem lớp nào làm đẹp…tranh thủ giờ ra chơi, tôi họp lớp hỏi ý kiến các bạn:
- Năm nay là năm cuối cùng tụi mình học ở đây rồi, mình có ý tưởng làm một tờ báo tường thật đẹp, thật ý nghĩa để tặng các thầy cô, các bạn thấy thế nào?
Linh lúc đó là tổ trưởng của lớp nhanh nhảu:
- ừ ý tưởng hay đó, vậy tụi mình bắt đầu ngay đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi
- bây giờ việc đầu tiên là phải tập hợp thêm các bạn trong lớp mình. Bạn nào viết đẹp, vẽ đẹp, sẽ tham gia cùng ban cán sự lớp. Hai là địa điểm để tụi mình tập trung làm, mình không muốn làm ở trường vì không có phòng học trống cho tụi mình, với lại làm ở đây lộ hết ý tưởng cho các lớp khác, vậy tập trung ở nhà bạn nào đấy đi?? Tôi hỏi
- Đây là danh sách các bạn viết và vẽ đẹp – Linh vừa nói vừa đưa cho tôi mẩu giấy - - còn về địa điểm theo tôi lớp mình tập trung ở nhà H đi( tôi giật mình nhìn xuống chỗ em ngồi) nhà bạn ấy rộng rãi, lại chỉ có bà nội ở nhà, nhà bạn ấy lại có của hàng bách hóa nữa, cần gì mình và H sẽ đi mua đủ luôn
- Okie vậy mọi người quyết định vậy nhé, chiều nay2h có mặt ở nhà H để làm nhé, các bạn sau đây đến tập trung làm nè…
....
Thế là nhóm tụ tập ở nhà H, chỉ có tôi và một chiến hữu nữa là đực rựa, còn lại toàn vịt, mỗi người một ý tưởng, tác phẩm của chúng tôi dần được hình thành, tôi thì chỉ đóng vai trò chỉ đạo và chở Linh đi mua sắm các đồ thiếu (có lẽ vì thế sau này khi em đi xa, tôi và Linh lại thành đôi bạn thân, rất thân).cũng từ các buổi chiều đó, tôi và em có cơ hội gần gũi nhau hơn…em viết rất đẹp, vẽ cũng rất có năng khiếu. Tôi rất thích ngồi nhìn em chăm chú từng nét vẽ trên tờ báo tường đến toát ca mồ hôi trên chiếc mũi xinh xinh…thường đến cuối giờ chiều là chúng tôi giải tán còn về nhà cơm nước đỡ đần bố mẹ, và tôi luôn là người về sau cùng…với lý do dọn dẹp đồ đạc cho gọn gàng..để được ở lại nói chuyện cùng em. Các câu chuyện của chúng tôi nhiều hơn trước, về đứa này, về đứa kia, về chuyện thi cấp III…khi nói chuyện tôi hay nhìn sâu vào mắt em và mỗi lần như vậy em cũng nhìn đáp trả tôi..hình như không chỉ mình tôi thich em…
Buổi cuối cùng tác phẩm của chúng tôi cũng đã hoàn thành, các bạn về hết, chỉ còn tôi và Linh ở lại nhìn ngắm tờ báo tường, chợt em trải tờ báo xuống nền, cầm cây bút màu em bảo:
- T ơi mình thấy chỗ này vẫn trống trống làm sao ấy…
- Thế H định làm gì? Hai chúng tôi cùng hỏi
- Mình cũng không biết nhưng phải thêm cái gì đó vào chỗ này
…sau một hồi suy nghĩ, em nói:
- Này hai bạn xem ý này có được không, mình sẽ vẽ một cành phượng, bên dưới là một cô giáo…chỗ này thêm mấy bạn học sinh….có được không?
- Nhưng vẽ như vậy khó lắm đấy. Linh có vẻ đắn đo
- Mình thấy ý đấy cũng hay, H thử vẽ trước ra giấy này, khi nào quen tay thì hãy vẽ vào tờ báo tường cho chắc ăn..hjhj. Tôi đưa H tờ giấy trắng
Em cầm tờ giấy cúi xuống cặm cụi sáng tác. Tôi đang ngồi đối diện với em trên sàn nhà, vô tình tôi ngước lên nhìn em.Mắt tôi lúc đó chắc trong veo như nước dòng sông Hồng mùa lũ về vậy… Thề có chúa chứng giám là tôi không hề cố ý, tất cả là vô tình…hic..hic…
Em cúi người xuống để lộ ra hai bầu vυ' trắng ngần…. không to lắm nhưng rất tròn…(Sau này khi đọc truyện chưởng của thằng cha Ưu Đàm Hoa, mối khi nó tả cặp TUYẾT LÊ là tôi lại hình dung lại cảnh này, lại nhớ tới bầu vυ' đầy ma lực của em)
…Chân vòng kiềng cho không chẳng lấy! Vυ' bánh dầy đắt mấy cũng phải mua…chính là đây
.....