Mạc Thế Chi Tâm Can Bảo Bối

Chương 14: Đi mua cá gặp tình địch

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Hậu quả của việc vận động vào nửa đêm là ngủ quên, hai người mở mắt ra đã là buổi chiều. Chu Dịch đá Phương Giám: “Đi lấy bánh đi.” Cậu không còn sức, nên không muốn nấu ăn một chút nào.

Ôm vợ thơm tho mềm mại trong tay, Phương Giám không muốn đứng lên một chút nào. Anh lấy một cái chân to đầy lông đặt lên đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cậu xoa xoa: "Ngủ năm phút nữa rồi anh đi."

Xúc cảm không đúng lắm, Chu Dịch vén chăn lên nhìn, Phương Giám không mặc quần áo cho cậu. Anh ta đã làm cho cậu ngất xỉu mà còn không mặc đồ ngủ cho cậu. Người đàn ông cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với lông chân và bụng đung đưa trong không khí, đang phô bày dáng người.

Chu Dịch: “…” Chẳng trách cậu nằm mơ thấy mình đang đắp một cái chăn đầy sâu lông.

Không được, quá nguy hiểm, kéo ra vòng tay đang ôm eo cậu, Chu Dịch vội vã rời khỏi giường mặc quần áo.

Phương Giám cảm thấy tiếc nuối, anh không mặc đồ cho vợ vì có ý tưởng khi tỉnh dậy thì lại làm cậu một lần, nhưng kế hoạch của anh đã bị phát hiện.

Hai người xuống nhà ăn chút bánh cho no bụng, và một ngày mới lại bắt đầu.

Chu Dịch đi thu dọn quần áo, phơi nắng cả buổi sáng, quần áo giặt tối qua đã khô, chăn ga gối đệm cũng đã được phơi khô mềm mại thơm tho.

Phương Giám cho gà ăn, lùa ngỗng ra con đường ngoài sân. Ven đường đất mọc đầy cỏ dại, ngỗng rất thích.

Cháu trai của chú Tần, Tần Đức Hạo trong miệng ngậm một cây kẹo chạy tới: "Chú Phương, hôm nay nhà cháu bắt cá, chú có muốn mua cá không?"

“Có, khi nào nhà nhóc bắt cá?” Cá trong ao nhà họ Tần được nuôi bằng lá cỏ, cứ đến mùa hè lại đánh bắt một lần, chỉ sau nửa giờ vào bờ là bán hết cá.

"Bố cháu đã đến nhà chú cháu mượn lưới rồi, chú muốn mua thì đi nhanh đi."

"Được rồi, hiểu rồi."

“Vậy cháu đi đây, cháu phải đi hỏi những người khác.” Tần Đức Hạo xua tay như người lớn rồi sử dụng đôi chân ngắn ngủn bỏ chạy.

Phương Giám dắt ngỗng về chuồng, trộn một nồi cám lúa mì cho chúng ăn, rửa tay rồi lên lầu kêu Chu Dịch cùng đi mua cá.

Chu Dịch quan tâm đến quá trình bắt cá hơn là cá. Cậu vô cùng thích thú thay một đôi dép ra khỏi cửa. Đôi chân sử dụng quá mức của cậu bắt đầu bãi công. Đêm qua, người đàn ông ép cậu thực hiện tư thế nửa ngồi xổm và nửa quỳ, nói rằng chỉ cần cậu không giữ vững trong hai mươi phút, anh ta sẽ không dày vò cậu nữa. Cậu tin thật, sau khi bày xong tư thế mới biết độ khó rất lớn, đến mười phút cậu còn không trụ được.

Phương Giám ngồi xổm xuống: “Lên đi, anh cõng em.”

Có lẽ có nhiều người ra ngoài xem bắt cá và mua cá, nếu như có người nhìn thấy mặt cậu thì cậu không biết giấu mặt đi đâu: “Người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”

“Bọn họ nghĩ gì kệ họ.” Anh không quan tâm những lời bàn tán sau lưng, nhưng nếu dám nói thẳng trước mặt anh, họ cứ sẵn sàng bị đánh đi.

"Anh không biết xấu hổ, em biết."

“Em dám nói chồng mình không biết xấu hổ, muốn bị ăn đòn à?”

Chu Dịch: “…” Người đàn ông này đã thay đổi, bây giờ anh ta lúc nào cũng giở trò đồϊ ҍạϊ với cậu.

Phương Giám nói đùa, cho dù bị cắn cũng không đành lòng cắn lại, làm sao nỡ đánh cậu. Phương Giám thấy xung quanh không có người liền ôm lấy Chu Dịch chạy, cậu lấy tay che mặt. Không ai nhìn thấy mặt cậu nên người được ôm không phải là cậu.

Có rất đông người dân xung quanh ao cá, ai cũng biết ông Tần sẽ cắt cỏ và đổ xuống ao vào mỗi buổi chiều để cho cá ăn, và không có gì khác được cho ăn ngoại trừ cỏ.

Không giống với các làng khác, họ thích sử dụng phân gà lên men trộn với thức ăn. Cá nuôi theo cách này gia đình họ sẽ không ăn, gần đó cũng không có ai mua. Vì vậy chúng chỉ có thể được vận chuyển đến thành phố để bán.

Một số thím nhân dịp này mà dạy dỗ con cái noi theo người nhà họ Tần. Nhà họ Tần là những người chăm chỉ, mỗi tối đôi vợ chồng già ngâm đậu nành trước khi đi ngủ, dậy trước bình minh để xay đậu làm đậu hủ, để một ít bán ở nhà, còn một ít thì vận chuyển đến thị trấn bán. Sau khi bán xong lại về nhà cắt cỏ cho cá ăn.

Con trai và con dâu cũng bận rộn, một người đẩy xe đi bộ từ đầu đường đến cuối đường để bán trái cây, người còn lại làm công nhân nhỏ tại công trường xây dựng ở quận. Thường bắt xe buýt sớm nhất đến quận vào buổi sáng và bắt xe buýt muộn nhất về nhà vào buổi tối. Dù công việc không mấy dễ dàng nhưng Tần gia là người đầu tiên xây dựng ngôi nhà ba tầng trong làng.

Chu Dịch bùi ngùi, sau khi ôm đùi vàng cậu liền trở nên sa đọa. Lúc trước cậu cũng là trời chưa sáng đã rời giường đi chợ để mua rau tươi.

Khi thu lưới, cá bắt đầu vẫy đạp trong lưới, nước trở nên đυ.c ngầu và bọn trẻ la hét phấn khích.

Có vài con cá lớn nặng bảy tám cân, con nhỏ cũng nặng ba bốn cân. Chúng nó há miệng vì thiếu nước ngay cả nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành cũng có thể nhét vào.

Mấy người hò hét kéo cá lên bờ, cho vào thùng lớn. Dân làng vội vàng hét lên, người này thì muốn cá đối, người kia thì muốn cá trắm cỏ, ông Tần bận rộn đến mức mỉm cười hạnh phúc.

Chu Dịch yêu cầu mua hai con cá chép lớn nặng sáu cân. Đầu cá chép thích hợp để hầm canh, còn đuôi cá có thể kho và luộc, nhưng không thể ăn hết trong một bữa, ướp gia vị có thể giữ được trong vài ngày.

Hai con cá giá 620 tệ, tương đương với giá cá bán hiện nay trong thị trấn. Hầu hết dân làng đều không phản đối giá cả, nếu mắc quá thì họ sẽ mua ít lại. Còn có một số người đang làm phiền ông Tần. Cá đánh bắt được năm ngoái chỉ bán bảy tám tệ một cân. Năm nay, giá đã tăng lên năm mươi sáu mươi tệ một cân.

Ông Tần không tranh cãi với họ, thích mua hay không thì tùy, cá của ông không lo bán không được.

Vương Cẩm Bình khoan thai đến muộn, đi cùng anh là một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm và đi đôi giày cao gót.

"Tôi muốn toàn bộ số cá còn lại, cân hết cho tôi."

“Được”, ông Tần lập tức gọi con trai đến.

"Tổng cộng 120 cân. Cá lớn cá nhỏ đều có, tôi tính cho cậu 45 tệ một cân, tổng cộng là 5.400 tệ." Cá nhỏ rẻ hơn cá lớn nên nếu gộp lại bán chung thì giá 45 tệ một cân thì tương đối hợp lý.

Vương Cẩm Bình một lần mua hết họ cũng không thể đứng ra mặc cả, vì những người đàn ông trong gia đình họ đều làm việc ở các trang trại và lều lớn của Vương gia, đây là mua cá để cải thiện bữa ăn cho công nhân.

“Được rồi, mang nó đến lều lớn và bảo cha tôi thanh toán.” Vương Cẩm Bình không muốn giúp đỡ việc lặt vặt, thậm chí cũng không muốn bỏ tiền tiêu vặt của mình ra.

“Mua có mấy con cá mà em cũng muốn chú trả tiền.” Vương Mạn Dao cầm ví, trả tiền.

"Chị họ, em nghèo."

"Em vẫn nghèo à? Ở đây không ai cướp tiền của em cả". Dù nhà cô giàu hơn nhà chú nhưng tiền tiêu vặt của cô chỉ bằng một nửa Vương Cẩm Bình: "Em muốn dành tiền để theo đuổi một người đàn ông?"

“Ừm”, Vương Cẩm Bình nhìn Chu Dịch.

Phương Giám vươn tay tóm lấy người để tuyên bố chủ quyền, người này vậy mà vẫn không chịu thua? Anh thật muốn tìm cơ hội chùm bao tải Vương Cẩm Bình để mà đánh.

Vương Mạn Dao nhìn theo tầm mắt của em họ, ồ, sao mà đẹp trai vậy, khó trách em họ của cô sẽ để ý tới cậu ấy, rồi nhìn qua Phương Giám bên cạnh, nói: “Người cao và da ngăm đen, cậu ấy không giàu sao?" Người bình thường không thể ăn loại thịt thiên nga này.

"Không sao đâu, anh ấy đã bán trang trại cho cha em rồi."

Cô mới đến nhà em họ chơi được một ngày, cô đã nghe chú mình khen ngợi Phương Cẩn mấy lần, nghĩ có lẽ là một người tuổi trẻ tài cao, nhưng hóa ra lại là như thế này? Khoảng cách thẩm mỹ của người già và người trẻ quá lớn, mắt hướng xuống, điện nước đầy đủ: "Đừng nghĩ nữa, người ta quen ăn thịt cá rồi chướng mắt em chỉ là cháo loãng cùng đồ ăn kèm."

"Ai nói em muốn cho cậu ấy ăn cháo loãng và đồ ăn kèm? Cậu ấy không phải là chị." Nếu Chu Dịch bằng lòng đi theo hắn, cho dù bản thân hắn không ăn thịt, hắn cũng sẽ mua thịt cho Chu Dịch. Chị họ là một người phụ nữ giàu có nên hắn mới không tiêu tiền cho cô.

Hừ, có ý tứ gì, thấy sắc quên chị à, Vương Mạn Dao nhếch khóe miệng cười, nhìn chằm chằm háng hắn: "Ý chị là cục thịt của em."

Vương Cẩm Bình: "..." Lưu manh nữ.

Hai chị em cãi nhau, Phương Giám một tay ôm vợ, một tay xách cá bỏ đi. Tiểu Dịch là của anh, nếu họ nhìn thêm nữa thì anh sẽ đau lòng.

Chu Dịch không để ý đến Vương Cẩm Bình mà chỉ tập trung vào con cá chép, người ta nói ăn gì bổ đó nên cậu sẽ uống thêm hai bát canh đầu cá. Nếu dùng sức thì đời này sẽ không bao giờ nghiền nát được Phương Giám, nhưng nếu dựa vào trí thông minh thì còn có một chút hi vọng.

Khi đến một khu vực vắng vẻ, Phương Giám lại ngồi xổm xuống nói: "Lên đi."

Lần này Chu Dịch không có cự tuyệt, cậu nằm xuống ôm thật chặt cổ Phương Giám, hai chân quấn quanh eo anh.

Nửa đường cá sẽ chết ngộp nếu cứ đi chậm như vậy: “Giá.”

Cưỡi anh làm ngựa? Anh muốn buổi tối cưỡi về, có lẽ không cần chờ đến tối, hiện tại anh khá rảnh, Phương Giám chạy nhanh về nhà.

Đường đi đầy ổ gà, Chu Dịch sợ hãi, sợ người kia ngã: "Này, này, chậm lại, chậm lại."

Phương Giám giả điếc, mấy lần giả vờ vấp phải đá suýt ngã. Chu Dịch sợ đến mức phải hét lên. "Nếu anh ta còn dọa em nữa, tối nay em sẽ ngủ ở phòng dành cho khách."

“Anh không dám nữa, anh không dám nữa.” Phương Giám đi chậm lại. Đã sắp về tới nhà rồi, không còn cơ hội chọc ghẹo cậu nữa.

Chu Dịch khịt mũi, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn trẻ con như vậy.

Từ xa, cả hai đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đứng trước cửa nhà mình.

Phương Giám trông người đó hơi giống em gái anh, và khi đến gần hơn, anh phát hiện ra rằng đó là sự thật. Mặt trời mọc từ phía tây, em gái anh cũng về quê? Khi ông nội còn sống, anh không thể gọi được cho cha mẹ và em gái sau hàng trăm cuộc điện thoại. Và anh là người duy nhất bắt xe buýt về quê để chăm sóc ông nội.

Phương Tuyết Nghiên về quê vì bị ép phải làm như vậy. Thẩm Nghênh Phong thực sự đã có vợ sắp cưới mà còn theo đuổi cô, hắn nghĩ cô là ai?

Cô không nỡ chia tay với hắn, tình cảm của Thẩm Nghênh Phong đối với cô không phải là giả, trong lòng cô vẫn còn khuất mắt nếu tiếp tục ở bên hắn. Liệu Thẩm Nghênh Phong có còn muốn cưới cô nữa hay không?

Hai người nhiều lần cãi nhau, cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một thời gian nhưng Thẩm Nghênh Phong không cho cô cơ hội mà ngày nào cũng đến nhà tìm cô.

Cô có thể tránh Thẩm Nghênh Phong bằng cách ở trong khách sạn, nhưng trong một thời gian ngắn cô đã tiêu hết tiền. Một tô mì có giá vài chục đô la, một đĩa thịt xào có giá vài trăm đô la, giá cả tăng lên thực sự đáng sợ.

Cô xin tiền cha mẹ nhưng họ không có tiền để đưa cho cô. Mẹ cô nói rằng công ty làm ăn không thu lỗ, tiền tháng trước của anh trai cô chuyển sang đều đã sử dụng để mua lương thực. Cô có gửi tiền tiết kiệm, nhưng rút trước thời hạn sẽ bị lỗ.

Phương Tuyết Nghiên xem sổ tiết kiệm và biết mình sẽ mất 10.000 hoặc 20.000 tệ nếu rút tiền trước thời hạn. Nên cô không thể bảo mẹ rút tiền đưa cho mình.

Đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nghiên nếm trải cảm giác không có tiền. Tuy Phương gia không phải là một gia đình giàu có nhưng họ chưa bao giờ để cô thiếu thốn về mặt tiền bạc, và cô cũng không hề có ý định tiết kiệm tiền cho bản thân.

Bố mẹ không thể giúp được mà cô cũng không muốn gặp bạn trai nên đành phải đi tìm anh trai.

Trước khi về quê, cô đã nhịn hai bữa, đói đến mức choáng váng. Khi nhìn thấy ngôi nhà gạch nung trong trí nhớ đã biến thành một tòa nhà nhỏ, trái tim cô như rớt xuống.

Cô không nghĩ anh trai mình có khả năng sửa chữa ngôi nhà, cô nghĩ mình đã lâu rồi không về quê nên nhớ nhầm chỗ, điện thoại di động của cô đã hết pin. Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì anh trai cô xuất hiện.

Trời không tuyệt đường người, anh trai cô dù vô dụng đến đâu cũng sẽ có lương thực, cô ấy sẽ không phải chết đói.