Đại Lão Thời Mạt Thế Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức Pháo Hôi

Chương 43: Nhận việc tại phòng thu mua

Nở nụ cười trên môi, cô ấy trả lời: "A Ninh, mấy ngày qua tôi bế quan, giờ mới xuất quan. Cô có nhận ra tôi có gì khác không?"

Quân Ninh vui mừng hỏi: "Đại Hoang, cô có thể ngưng tụ thành thực thể rồi sao?"

Đại Hoang cười gật đầu: "Ừm, lần này tôi đã thăng cấp, cuối cùng có thể ngưng tụ thành thực thể. Từ nay tôi có thể ra ngoài cùng cô rồi."

Quân Ninh cảm thấy như thể khi cô đang buồn ngủ thì có người đưa gối tới.

Cô cười gian nhìn Đại Hoang: "Thế thì tốt quá, đồng chí Đại Hoang thân yêu, tôi đang có việc cần cô giúp đây."

Đại Hoang vui vẻ trả lời: "Việc gì? Cô nói đi, tôi nhất định sẽ giúp cô."

Quân Ninh nghiêm túc nói: "Đại Hoang, tôi muốn cô đóng vai chị họ tôi là Tạ Ninh, ở Hồng Kông với thân phận đó. Ban ngày cô giúp tôi quản lý công việc ở Hồng Kông, tối lại quay về không gian tu luyện, cô thấy sao?"

Nếu Đại Hoang chưa thăng cấp, không thể ngưng tụ thành thực thể, Quân Ninh cũng không nhờ cô ấy giúp việc này.

Nhưng giờ Đại Hoang có thể xuất hiện dưới hình dạng con người, với khả năng như thần tiên, sau này cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của cô.

Đại Hoang ngày ngày ở không gian tu luyện, không có ai chơi cùng, đôi lúc cũng cảm thấy nhàm chán.

Nghe lời đề nghị của Quân Ninh, cô ấy không chút do dự gật đầu: "Được, cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm nấy, đảm bảo giúp cô hoàn thành công việc, không để cô lo lắng."

Quân Ninh thấy cô ấy đồng ý, trong lòng rất vui.

Cô kéo ra hình ảnh của Tạ Ninh mà cô đã đóng hai lần trước đó, mỉm cười nói: "Đại Hoang, cô xem, sau này cô sẽ xuất hiện dưới hai hình ảnh này."

Đại Hoang nhìn vào, gương mặt tinh tế xinh đẹp lập tức xụ xuống.

"A Ninh, cô muốn tôi xuất hiện với bộ dạng già nua xấu xí này sao? Không được, tôi là khí linh, lại còn là khí linh yêu cái đẹp, hai hình ảnh này tôi đều không thích, tôi muốn xuất hiện dưới hình ảnh một đại mỹ nhân."

Quân Ninh nhanh chóng an ủi cô ấy: "Cô đừng vội, nghe tôi nói đã."

Đại Hoang hít một hơi sâu: "Được, cô nói đi, tôi nghe."

Quân Ninh kiên nhẫn giải thích: "Hai hình ảnh này là tôi đã dùng trước đó, một là bà thôn quê bán hàng, một là hình ảnh ăn mặc chỉnh tề khi gặp chị Đỗ Quyên. Vì vậy, ở đây cô phải xuất hiện dưới hai hình ảnh này."

"Nhưng ở Hồng Kông cô có thể mặc bất cứ trang phục nào, đeo bất cứ trang sức nào mà cô thích. Ở đó không ai quản cô, cô mặc càng đẹp, người ta càng tôn trọng cô."

"Nhưng ở đây thì chưa được, phải chờ đến khi cải cách mở cửa, chúng ta mới có thể mặc những gì mình thích."

Đại Hoang mặt mày xụ xuống hỏi: "Vậy khi nào thì cải cách mở cửa?"

Quân Ninh trả lời: "Ba năm nữa. Nhưng cô có thể sống ở Hồng Kông ban ngày sống cuộc sống cô muốn. Khi nào cần, tôi sẽ gọi cô về một lần, không ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp của cô."

Nghe xong, Đại Hoang miễn cưỡng nói: "Thôi được, tôi đồng ý."

Ngày hôm sau.

Quân Ninh sắp xếp bốn robot thông minh lái hai chiếc xe tải nhỏ ra chợ bán hàng.

Cô mang theo Tạ Ninh đã cải trang, xách theo một túi quà, cùng đến nhà máy dệt Ngọc Thành.

Quân Ninh đã dặn dò Đại Hoang, ngoài không gian, cô ấy sẽ xuất hiện dưới thân phận chị họ Quân Ninh là Tạ Ninh.

Đến khu tập thể của nhà máy dệt, Quân Ninh và Tạ Ninh được Đỗ Quyên đón tiếp nhiệt tình.

Tạ Ninh trao quà cho Đỗ Quyên, cười nói: "Chị Quyên, lần này thật sự rất cảm ơn chị và đồng chí Tống. Nếu không có các chị, công việc của em họ Quân Ninh nhà tôi không dễ giải quyết thế này. Đây là chút quà nhỏ của tôi, lòng thành của tôi, chị hãy nhận lấy."

Đỗ Quyên lập tức từ chối, nói thẳng: "Đồng chí Tạ Ninh, mọi người trước đây đã tặng rất nhiều thứ, chị đã không khách sáo rồi. Nhưng những thứ này chị thật sự không thể nhận thêm, nếu nhận sẽ vi phạm kỷ luật của tổ chức."

Quân Ninh thấy Đỗ Quyên thực sự không muốn nhận, liền nói với Tạ Ninh: "Chị họ, chị mang quà về đi. Đợi sau này chị Quyên cần chị mua đồ từ Hồng Kông, chị giúp là được."

Cô lại nói với Đỗ Quyên: "Chị Quyên, chị cũng đừng khách sáo. Chị họ em ở Hồng Kông có quan hệ rộng, chị cần mua thứ gì hiếm, chỉ cần nói một tiếng, chị họ chắc chắn sẽ giúp."

Đỗ Quyên nghe xong, vui vẻ gật đầu: "Được, sau này tôi có cần sẽ nói với đồng chí Tạ Ninh."

Ba người trò chuyện xong, Đỗ Quyên dẫn Quân Ninh đến báo cáo nhận việc.

Tạ Ninh chào tạm biệt, rời khỏi nhà máy dệt rồi tìm cơ hội quay vào không gian.

Khí linh không gian dù ở đâu cũng có thể lập tức di chuyển về không gian.

Quân Ninh thấy Đại Hoang quay về không gian, thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Đại Hoang thể hiện rất tốt, so với hình ảnh Tạ Ninh mà cô đóng trước đó, gần như không có gì khác biệt. Quân Ninh vừa ngạc nhiên vừa yên tâm.

Đại Hoang quả không hổ danh là thiên sinh tiên linh từ thế giới Hồng Hoang.

Cô ấy bẩm sinh có nhiều thiên phú của tiên nhân, lại còn học hỏi rất nhiều tài liệu mà Quân Ninh đặt trong không gian.

Sau khi Quân Ninh truyền ký ức về Tạ Ninh vào đầu cô ấy, Đại Hoang có thể đóng vai Tạ Ninh hoàn hảo, không để lộ chút dấu vết.

Nếu không phải Quân Ninh biết trước mọi chuyện, cô cũng không nhận ra được sự khác biệt giữa Tạ Ninh của mình và Tạ Ninh của Đại Hoang.

Đại Hoang có năng lực như vậy, thật là may mắn của Quân Ninh.

Nếu Hồng Kông có Đại Hoang trấn giữ, cô thật sự không cần lo lắng gì.

Dưới sự hướng dẫn của Đỗ Quyên, Quân Ninh chính thức đến phòng thu mua báo cáo, gặp gỡ trưởng phòng thu mua là La Vệ Quốc.

Đỗ Quyên giao cô cho La Vệ Quốc xong, dặn dò vài câu, bảo cô nghe lời trưởng phòng rồi quay lại làm việc của mình.

La Vệ Quốc năm nay ba mươi tám tuổi, thân hình thấp mập, hơi hói, nhưng rất thân thiện, lời nói khéo léo, nụ cười hiền lành, giống như Phật Di Lặc*.

*Phật Di Lặc được mọi người biết đến với cái bụng thật lớn và cái miệng cười thật tươi, thể hiện mong ước và tâm tư của đạo Phật trong việc đem nụ cười vào cuộc đời.

Ấn tượng đầu tiên của Quân Ninh về ông ấy khá tốt.

La Vệ Quốc giới thiệu cô với bốn đồng nghiệp khác trong phòng thu mua.

Phó trưởng phòng là Dư Sâm Lâm, ba mươi hai tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

Quân Ninh nhìn thấy anh ta, cảm nhận được sát khí trên người cô liền biết ngay trước đây anh ta từng là lính.

Ngoài trưởng phòng và phó trưởng phòng, còn có ba nhân viên bình thường là Thái Hằng Sinh, Tưởng Quốc Chân và Hạ Lệ.

Thêm Quân Ninh, phòng thu mua có sáu người.

Sau khi mọi người làm quen, La Vệ Quốc sắp xếp chỗ làm việc cho cô rồi gọi cô vào văn phòng.