Quân Ninh lập tức quyết định: “Được, vậy thì quyết định thế nhé, em sẽ phái người tới Hồng Kông xây dựng trang trại, sau đó để phía Hồng Kông sắp xếp hàng hóa nhập khẩu, vấn đề này sẽ được giải quyết ngay.”
Đỗ Quyên cũng vui mừng vỗ tay, “Thật tuyệt vời, sau này chị sẽ nói với mọi người rằng những thứ này đều là hàng nhập khẩu đặc biệt từ Hồng Kông, họ sẽ coi trọng chúng hơn.”
Khi Trung Quốc chưa thực hiện chính sách mở cửa, Hồng Kông đã phát triển rất tốt, nhà cao tầng mọc lên san sát, công nghiệp rất phát triển, được mệnh danh là Bốn con rồng nhỏ của châu Á".
Mức sống của người dân Hồng Kông cũng tốt hơn nhiều so với trong đất liền.
Rất nhiều người ở Quảng Đông đã liều mạng trốn sang Hồng Kông chỉ để kiếm miếng ăn.
Hồng Kông là một cảng thương mại tự do, chính sách rất cởi mở, chỉ cần hợp pháp, cá nhân có thể mở nhà máy, công ty bất động sản, trang trại mà không bị hạn chế.
Trong giai đoạn đầu của quá trình cải cách và mở cửa, Trung Quốc cũng đã tiến hành thu hút đầu tư nước ngoài quy mô lớn, nhà nước cũng đã đưa ra nhiều chính sách ưu đãi cho các doanh nghiệp nước ngoài.
Nhiều thương gia yêu nước từ Hồng Kông đã hưởng ứng lời kêu gọi từ Trung Quốc, lần lượt trở về đầu tư và tham gia xây dựng đất nước.
Các thương gia từ Hồng Kông đã mở nhiều nhà máy ở Quảng Đông, đặc biệt là ở Phượng Thành và khu vực châu thổ sông Châu Giang, thu hút rất nhiều người từ khắp nơi đến làm việc và kiếm tiền.
Làn sóng đầu tư xây dựng nhà máy của các thương gia Hồng Kông cũng đã đóng góp không nhỏ vào sự phát triển nhanh chóng của Phượng Thành, Dương Thành và khu vực châu thổ sông Châu Giang.
Trong ba mươi năm tới, vị trí của Hồng Kông sẽ vẫn rất quan trọng đối với sự phát triển của châu thổ sông Châu Giang.
Khi Quân Ninh lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình, cô đã đưa Hồng Kông vào bản đồ phát triển của mình.
Ban đầu cô định chờ sau khi cải cách mở cửa mới tới Hồng Kông mở công ty.
Sau đó, cô sẽ đầu tư xây dựng nhà máy trong nước dưới danh nghĩa nhà đầu tư nước ngoài.
Như vậy, cô có thể nhận được nhiều chính sách ưu đãi và gặp ít rào cản hơn, lợi ích vô cùng.
Nhưng hiện tại, cô cần phải tìm cơ hội đến Hồng Kông để xây dựng một trang trại lớn, mở một công ty thương mại xuất nhập khẩu, một công ty đầu tư bất động sản, chuẩn bị đầy đủ cho sự phát triển mạnh mẽ trong vài năm tới.
Bây giờ cô phải đối mặt với vấn đề làm sao để thoát khỏi thân phận thanh niên trí thức đi nông thôn của mình và lặng lẽ đến Hồng Kông phát triển?
Cô hiện rất cần một công việc ở thành phố.
Chỉ cần có một đơn vị công tác ở thành phố tiếp nhận, cô có thể làm thủ tục trở về thành phố làm việc và thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Và công việc này tốt nhất là có mức độ tự do cao, chẳng hạn như: nhân viên mua hàng phải đi công tác, hoặc lái xe đường dài...
Nghĩ đến đây, Quân Ninh lại hỏi Đỗ Quyên, “Chị Quyên, em có chuyện muốn nhờ chị giúp, được không?”
Đỗ Quyên lập tức đáp lại, “Chuyện gì? Em nói đi, chỉ cần chị giúp được, chị sẽ giúp.”
Quân Ninh từ từ kể, “Là thế này, tên em là Tạ Ninh, em có một người em họ xa tên là Quân Ninh, hiện đang ở nông thôn làm thanh niên rí thức ở công xã Thạch Cương, Ngọc Thành.”
“Em sắp đến Hồng Kông phát triển, nên muốn tìm cho cô ấy một công việc ở thành phố, để cô ấy về thành phố làm liên lạc viên cho em. Sau này có việc gì, em cũng có thể nhờ cô em họ giúp.”
Mẹ của nguyên chủ Quân Ninh tên là Tạ Lệ Phương.
Cô nói mình tên là Tạ Ninh, thực ra là mang họ của mẹ nguyên chủ.
Trong thời đại này, nhiều chị em họ thân thiết cũng sắp xếp tên theo thứ tự chữ.
Cách nói và tên gọi của Quân Ninh không làm Đỗ Quyên nghi ngờ.
Chỉ là, để che giấu thân phận thật của mình, Quân Ninh có chút giấu giếm với Đỗ Quyên, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.
Nói về công việc, Đỗ Quyên cũng cau mày, thật lòng mà nói, “A Ninh, bây giờ kiếm việc ở thành phố không dễ đâu, nếu không thì đã không có nhiều thanh niên trí thức ở lại nông thôn vì không thể sắp xếp công việc.”
Đỗ Quyên sợ Quân Ninh hiểu lầm là chị không muốn giúp, nên lập tức nói thêm, “Tuy nhiên, nếu gặp người bán vị trí công việc, có thể bỏ tiền ra mua; hoặc nếu có cơ hội, có thể tìm một công việc tạm thời trước, sau này có cơ hội thì chuyển sang chính thức.”
Quân Ninh lập tức hỏi, “Chị Quyên, bây giờ có ai bán vị trí công việc không? Bao nhiêu tiền cũng được.”
Cô hạ giọng nói với Đỗ Quyên, “Chị Quyên, bộ phận mua hàng của nhà máy có thể thêm một suất công nhân tạm thời không? Nếu có thể cho em một suất công nhân tạm thời, em có thể đảm bảo cung cấp thịt lợn và trứng gà cho nhà máy, các vật phẩm khác nếu cần em cũng có thể liên hệ với bên Hồng Kông.”
Nghe Quân Ninh nhắc nhở, mắt Đỗ Quyên sáng lên, “Nếu chỉ là thêm một suất công nhân tạm thời để đổi lấy nguồn cung cấp vật tư, em nghĩ giám đốc và trưởng phòng mua hàng chắc chắn sẽ đồng ý, chút nữa vào làm chị sẽ hỏi ngay.”
Tuyển công nhân tạm thời không nghiêm ngặt như công nhân chính thức.
Nhà máy có thể tuyển dụng một tháng, cũng có thể tuyển hai tháng, nếu làm tốt thì chuyển chính thức, làm không tốt thì lập tức sa thải, không ai nói được gì.
Tóm lại, đều là do lãnh đạo nhà máy quyết định, không gian hoạt động rất lớn.
Sau khi bàn bạc xong với Đỗ Quyên, Quân Ninh nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.
Cô ở đây cũng khá lâu rồi, Đỗ Quyên và mọi người cũng sắp đi làm.
Quân Ninh đứng dậy chào Đỗ Quyên, “Chị Quyên, em về trước đây, nếu có tin tốt thì chị gọi điện đến đội Bạch Lộ của công xã Thạch Cương tìm Quân Ninh, em sẽ dặn em họ, khi đó cô ấy sẽ biết cách làm.”
Đỗ Quyên nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, vui vẻ gật đầu, “Được, em viết số điện thoại cho chị.”
Quân Ninh viết số điện thoại của đội Bạch Lộ cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cẩn thận gấp số điện thoại lại, cho vào túi, lát nữa có kết quả sẽ lập tức gọi cho Quân Ninh.
Thấy Quân Ninh chuẩn bị ra về, Đỗ Quyên cầm đồ mà cô mang tới, định đưa cô mang về.
Quân Ninh liếc nhìn cô một cái, “Chị Quyên, chị mà khách sáo vậy lần sau em không tới nữa đâu.”
Đỗ Quyên đành để lại đồ, tự mình tiễn cô ra cổng khu nhà tập thể.
Đợi đến khi Quân Ninh đi xa, Đỗ Quyên mới quay lại, chuẩn bị về nhà thu dọn đồ để đi làm, thì bị Khương Tiểu Lệ và Đinh Giai Kỳ chặn lại.
Khương Tiểu Lệ cười hỏi cô, “A Quyên, nói thật đi, vừa nãy có phải là người đến đưa thịt cho cậu không?”
Đinh Giai Kỳ cũng nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Đỗ Quyên nhìn hai người hàng xóm tốt, bất đắc dĩ nói, “Có chút thịt thật, nhưng nhà mình còn phải biếu quà, tự ăn còn không đủ, lần này thực sự không thể chia cho các cậu, lần sau đi, lần sau nhất định chia cho các cậu.”
Nghe vậy, Khương Tiểu Lệ và Đinh Giai Kỳ trông rất thất vọng.
Khương Tiểu Lệ vẫn không bỏ cuộc, “Thật sự không thể chia cho bọn mình chút sao? Nửa cân thôi, nửa cân được không?”