Thấy Khương Chi chọc giận vị công tử này, cư dân mạng bắt đầu vui sướиɠ khi người gặp họa.
[Để cho chủ phòng nói lung tung, Diệp Tam thiếu đâu phải dễ chọc, lần này tiêu rồi chứ gì!]
[Lời nói quả thật khó nghe, sao có thể nguyền rủa Diệp phu nhân như vậy? Ai nghe cũng sẽ tức giận thôi?]
“Tin hay không tùy anh." Sắc mặt Khương Chi ung dung: "Rất nhanh sẽ thấy kết quả.”
“Tôi thấy cô chán sống rồi!" Diệp Kỳ Thụy vặn vẹo cầm điện thoại đi ra ngoài, "Khương Chi, cô chờ đó cho tôi! Bây giờ ông đây sẽ đến tìm cô tính sổ!”
Video bị cúp.
Cư dân mạng càng hưng phấn hơn: [Xem ra Diệp Tam thiếu thật sự tìm tới cửa rồi!]
Khương Chi vẫn thấy biến nhưng không sợ hãi: "Hôm nay vẫn như cũ, ba quẻ, xem xong sẽ xuống livestream.”
Lúc Diệp Kỳ Thụy hung thần ác sát vọt tới nhà họ Khương, cô vừa tính xong hai quẻ.
“Khương Chi, cô cút ra đây cho tôi!”
Diệp Kỳ Thụy hung hăng chống lưng đứng ngoài cửa lớn nhà họ Khương, kinh động cả nhà họ Khương.
“Cậu tới nhà chúng tôi làm gì?" Bởi vì hai nhà từ trước đến nay không ưa nhau, Khương Hồng Xương cũng không có sắc mặt tốt gì.
“Vậy thì phải hỏi con gái ngoan của ông rồi!" Diệp Kỳ Thụy hừ mạnh một tiếng, "Bảo cô ta ra ngoài! Hôm nay ông đây phải bắt cô ta đến nhà để tạ tội xin lỗi mẹ tôi!”
“Trời ạ, Cho Chi lại gây ra chuyện gì nữa thế?" Lữ Nhược Lan kinh hoảng kéo tay Khương Thấm đi ra.
“Ba, mẹ, hai người đừng gấp, nếu Tam thiếu tìm Cho Chi, vậy con đi gọi em ấy xuống là được rồi." Khương Thấm vỗ vai mẹ.
“Xem ra, anh vẫn không tin?" Một phút sau, Khương Chi chậm rãi xuất hiện, Khương Thấm với vẻ mặt lo lắng mà đi theo phía sau.
Diệp Kỳ Thụy giận không chỗ phát tiết: "Cô cảm thấy tôi có thể tin cô không?!”
“Không tin cũng không sao." Chỉ nghe cô thản nhiên nói: "Anh sẽ biết nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Diệp Kỳ Thụy đã vang lên.
Sau khi nghe điện thoại xong, biểu cảm của anh ta rất nhanh đã từ nổi giận đùng đùng biến thành không dám tin.
“Chị nói gì vậy? Mẹ nằm viện rồi sao?”
Khương Chi cứ lẳng lặng đứng tại chỗ như vậy, thần sắc lạnh nhạt.
Diệp Kỳ Thụy càng thêm khϊếp sợ: "Cái gì... chính là chuyện sáng nay? Em sẽ đến ngay!”
Nói xong, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái.
“Nếu mẹ tôi thật sự có chuyện gì, đó chính là bị cô nguyền rủa!”
Dứt lời tàn nhẫn, lại vội vã rời đi.
“Chi Chi, rốt cuộc con đã làm gì thế?" Sắc mặt Lữ Nhược Lan phức tạp.
Khương Thấm nói tiếp: "Mẹ, con biết, hình như trong phòng livestream của Chi Chi đã nói... nói Diệp phu nhân sắp chết rồi.”
Khương Hồng Xương trừng mắt, suýt chút nữa đã tức chết.
“Mày… cái đứa hỗn đản này, lại gây chuyện cho tao!”
Lữ Nhược Lan vội vàng đi qua vỗ ngực cho ông ta: "Hồng Xương, đừng chọc tức thân thể. Chi Chi, con làm như thế đúng là quá đáng rồi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Khương gia chúng ta còn gì nữa sao…”
Khương Thấm cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đúng vậy, Chi Chi, sau này em phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm, dù sao người khác cũng sẽ không nuông chiều em như bọn chị.”
Khương Chi mặc kệ bọn họ, xoay người rời đi.
“Mày lại muốn đi làm gì!" Khương Hồng Xương lạnh lùng nói.
“Đương nhiên là trở về livestream rồi.”
“Mày còn muốn tiếp tục hành xác nữa sao? Không được livestream nữa!" Thái độ của ông ta kiên quyết: "Khương Chi, rốt cuộc mày muốn gây ra bao nhiêu rắc rối thì mới cam lòng đây?!”
Khương Sơn Chi bình tĩnh nói: "Tôi cũng không trưng cầu ý kiến của ông.”
Nói xong, liền trực tiếp lên lầu.
Khương Hồng Xương trừng mắt nhìn bóng lưng cô nói không ra lời.
……
“Chị! Ba!" Diệp Kỳ Thụy nhanh chóng chạy tới bệnh viện, "Mẹ sao rồi!”
“Buổi sáng mẹ vừa ra khỏi cửa đã ngất xỉu, may mà gặp được người tốt bụng, đưa bà tới bệnh viện." Sắc mặt Diệp gia Đại tiểu thư Diệp Hàm không tốt lắm, "Hiện tại mẹ vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ nói tình huống rất nguy hiểm.”
Gia chủ Diệp Vinh Hiên cũng trầm mặt không nói lời nào.
Diệp Kỳ Thụy vội la lên: "Bị thương lúc ngất xỉu sao? Rốt cuộc bác sĩ đã nói gì?”
“Không phải, bác sĩ nói, trên người mẹ không có bất cứ ngoại thương nào.”
“Mẹ nó…. Chắc chắn là bị con tiện nhân Khương Chi kia nguyền rủa!" Anh ta lập tức bắt đầu mắng chửi.
Nghe vậy, Diệp Vinh Hiên hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Thế là, Diệp Kỳ Thụy liền kể lại chuyện đã xảy ra cách đây không lâu.
Diệp Hàm vừa nghe xong, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng vào ba.
“Ba.... Làm sao Khương Chi biết mẹ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Chuyện vừa xảy ra, theo lý thuyết người ngoài sẽ không biết nhanh như vậy.
Diệp Vinh Hiên trầm mặc không nói.
Đột nhiên, bác sĩ chính của Diệp phu nhân đi tới.
“Diệp tiên sinh, tình trạng của bệnh nhân không được lạc quan lắm, các anh cần chuẩn bị sẵn sàng.”
“... Cái gì? Sao có thể như vậy? Chẳng phải trước đây sức khỏe của mẹ vẫn rất tốt sao?" Diệp Kỳ Thụy khϊếp sợ mà lùi lại hai bước, không thể chấp nhận sự thật này.
“... Tôi hiểu rồi." Dù sao thì Diệp Vinh Hiên cũng là người đứng đầu một nhà, trầm ổn hơn nhiều.
Sau khi ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, trầm mặt suy tư một lát, bỗng nhiên giơ tay, cho con trai một cái tát vang dội.
Diệp Kỳ Thụy còn đang tiếp tục mắng Khương Chi, lập tức ngây người, ôm mặt tủi thân nói: "Ba, ba đánh con làm gì?”
“Đương nhiên là khiến con im miệng." Diệp Vinh Hiên ngữ khí nghiêm nghị.
“Nhanh lên, theo ta đến Khương gia một chuyến.”
“Cái gì? Ba muốn đi tìm nha đầu kia tính sổ sao? Được, con đi cùng ba!”
Thế nhưng sau khi tới Khương gia, suýt chút nữa anh ta đã rớt cằm.
Bởi vì anh ta tận mắt nhìn ba anh ta, đường đường là Diệp gia chủ, lại có thái độ hèn mọn mở miệng với người của Khương gia, muốn gặp Khương Chi một lần.
Khương Hồng Xương và Lữ Nhược Lan cũng trợn tròn mắt, đang âm thầm cân nhắc đây là trò gì, thì thấy Khương Chi tự mình từ trên lầu đi xuống.
Cô vẫn ăn mặc đơn giản như trước, áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần jean màu xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái lại lưu loát.
“Tôi biết, mấy người sẽ đến tìm tôi.”
Sau khi nhìn Diệp Vinh Hiên, Khương Chi không nhanh không chậm nói.
“Đi thôi, đến bệnh viện.”
Diệp Vinh Hiên trong nháy mắt đã có vẻ vui mừng, cung kính khoát tay: "Khương tiểu thư, mời.”
Nhìn thấy Khương Chi lên xe Diệp gia, Khương Hồng Xương và Lữ Nhược Lan nhìn nhau, trong mắt đều có nghi vấn giống nhau.
Chẳng lẽ Diệp Vinh Hiên này cũng uống nhầm thuốc rồi sao?
Diệp Kỳ Thụy ngồi trên xe cũng dần hiểu ra... Ba anh ta thật sự coi Khương Chi là một đại sư?
Điên rồi rồi! Khương Chi này chẳng qua mới hai mươi tuổi, còn là một đứa lớn lên ở nhà quê, có thể là một đại sư sao??
Đang muốn mở miệng, đã bị ba trừng mắt một cái... Trong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn.
Đến hành lang bệnh viện, còn chưa đi vào, Khương Chi đã nhìn thấy từng trận khí đen từ trong phòng bệnh của Diệp phu nhân trào ra.
Mỗi một luồng khí đen đều vô cùng nồng đậm, màu sắc cực đậm.
Hai mắt cô híp lại.
Sắc mặt Diệp Vinh Hiên căng thẳng, vội vàng kính sợ hỏi: "Khương tiểu thư đã nhìn ra cái gì sao?”
“Đương nhiên, rất khó coi như không nhìn thấy." Cô nhìn cửa phòng bệnh.
“Diệp phu nhân đã hoàn toàn bị tà khí bao vây rồi.”
Diệp Vinh Hiên tương đối khϊếp sợ: "Phu nhân của tôi tính tình hiền lành, chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý gì. Hai vợ chồng chúng tôi cũng luôn làm từ thiện, làm sao có thể dẫn tới mấy thứ này chứ?"