Chương Dục Cẩn bị dọa cho suýt nhảy dựng!
Tiểu Trúc cậu cắn…
Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh nằm trên đất cũng không còn kêu la, cặp mắt trợn to như chuông đồng nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó vội vàng run rẩy cúi đầu.
Ông nội mẹ ơi! Vô Thường đại nhân bị cái cục màu trắng đó cắn, cắn?
Hắc Vô Thường kinh ngạc nhìn quả bóng lông cắn cổ tay mình, hắn chấp chưởng âm phủ ngàn năm, cho dù là mười điện Diêm Vương hận hắn tận xương cũng chỉ dám lén lút ra tay, nào có ai dám cắn hắn ngay trước mặt hắn!
Mặc dù chưa từng gặp qua tình huống khó xử như vậy nhưng phản ứng của Hắc Vô Thường vẫn cực kỳ nhanh.
Lúc này, cho dù là tức giận hay vung tay đều sẽ vô cùng… Mất mặt.
Thế là, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra rụt tay về, tiện thể ôm bóng lông nhỏ trắng như tuyết vào trong lòng. Trước vẻ mặt sắp chết cứng của Chương Dục Cẩn, hắn mất kiên nhẫn mở lời: “Ta đã giúp ngươi cứu thuộc hạ về, còn có chuyện gì muốn làm phiền bản tôn?”
Đồng thời không để lại dấu vết cố rút tay ra, một tay khác thì che đậy khẽ vuốt phần lông mềm phía sau quả bóng lông.
Bóng lông nhỏ cảm thấy mình bị ai đó nắm lấy, cái thứ khí âm u lạnh lẽo đó đột nhiên nồng nặc gấp trăm lần trong nháy mắt, cậu cũng không thể nghe hay nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại khí tức đáng sợ làm cho người ta gan liệt hồn bay.
Ác quỷ, ngươi, ngươi đừng tới đây!
Tui dữ lắm đó!!!
Bóng lông nhỏ cảm thấy một bàn tay lạnh như băng vỗ lên lưng mình, quả bóng lông như được tráng thêm lá gan… Rắc rắc!
Hắc Vô Thường vừa dứt lời, chợt cảm thấy cẳng tay nhói nhói tê dại, sau đó… Mất nửa cánh tay.
Vốn Chương Dục Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy cảnh này suýt chút nữa trái tim anh thật sự ngừng đập: “Đại nhân, Tiểu Trúc cậu ấy không cố ý mạo phạm, ngài ngài…”
Trúc Ninh: Quái vật bự vẫn không sợ, rắc rắc!!!
Chương Dục Cẩn: “…”
Hắc Vô Thường nhìn tay phải của mình chỉ còn lại khuỷu tay và trái bóng lông cắn chặt không nhả, hắn thức thời xoay người đi vào hư không, dứt khoát trở về Địa Phủ.
Ác quỷ nằm rạp trên mặt đất thấy Vô Thường đại nhân không chỉ mất bàn tay mà ngay cả cánh tay cũng bị gặm mất, bọn họ chợt cảm thấy mình không có tay chân cũng không bi thảm đến như vậy, vội vàng kẹp nách Câu Hồn Tác, cũng biến mất vào hư không.
Vài giây sau, Hứa Vi dẫn theo Lão Ngô và Hùng Thành thở hồng hộc xô cửa xông vào.
Hùng Thành: “Hiện tại Tiểu Trúc thế nào! Chúng ta cùng bà lão kia liều… Chương lão đại, anh, anh sao thế?”
Sắc mặt Chương Dục Cẩn trắng xanh, anh lập tức bỏ Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn vào miệng. Khi nghe thấy câu hỏi của Hùng Thành, trong lòng anh lại căng thẳng tiếp tục nuốt thêm mấy viên nữa mới thở gấp một hơi, khó khăn mở miệng: “Tiểu Trúc đang ở Địa phủ.”
.
Trong đại điện u ám lạnh lẽo, người đàn ông mặc áo bào đen khoanh tay đứng thẳng, nhìn bóng lông nhỏ trong tay.
Hắn đã giữ tư thế này khoảng chừng 5 phút, nhưng cái cục màu trắng đó vẫn không nhả ra.
Giờ khắc này, trong lòng Hắc Vô Thường sinh ra một chút cảm giác may mắn, may mắn là hắn và Địa Phủ ở thế gần như là nước với lửa đã hơn trăm năm, một con quỷ âm ti đi lại trong điện Vô thường cũng không có.
Nếu bất cứ một kẻ nào trong mười điện Diêm Vương nhìn thấy hắn không thoát nổi một quả bóng lông, chỉ đành ôm nó về điện Diêm Vương… Ha ha
Cực kỳ cực kỳ cực kỳ mất mặt.
Nhìn điện Vô thường trống vắng đơn sơ, Hắc Vô Thường lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn đưa tay cẩn thận gỡ quả bóng lông nhỏ treo trên cánh tay phải của mình.
Tên nhóc này nhắm tịt mắt, giả vờ bản thân cực kỳ hung ác, răng nhọn vừa nhỏ vừa chi chít cắn chặt lấy cánh tay của Hắc Vô Thường cứ như thể bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Hắc Vô Thường không khỏi mỉm cười, tên nhóc này cũng dữ dằn thật.
Lớp lông mềm trắng như tuyết bao phủ toàn thân bóng lông nhỏ xù lên, chỉ cần Hắc Vô Thường tới gần một chút, tên nhóc này sẽ lập tức cảm nhận được khí tức âm u lạnh lẽo, sau đó nổ bùm như một đóa bồ công anh lớn, lông tơ khắp toàn thân bung ra.
Chỗ cánh tay bị tên nhóc này cắn không đau, chỉ cảm thấy hơi ngứa. Hắc Vô Thường cảm thấy thật thú vị, hắn thò tay nhẹ nhàng chọc một chút lên quả bóng lông nhìn rất mềm mại kia. Bóng lông nhỏ trắng muốt bị dọa cho từ từ xù lên thành nhím biển, cậu dùng hết sức của mình, răng rắc –
Hắc Vô Thường không cười được, bóng lông nhỏ lớn hơn bàn tay một chút đã cắn lên bả vai của hắn…
Lần này hắn mất nguyên cả cánh tay.
Mặc dù không phải bị cắn rớt nhưng nó thật sự đã biến mất trong cái miệng của bóng lông nhỏ, không hề có một chút cảm giác.
Hắc Vô Thường không thể để cục lông này cắn tiếp, hắn truyền một tia quỷ khí vào đầu ngón tay trái, nắm lấy móng vuốt của bóng lông nhỏ, sau đó kéo —
Cho dù bóng lông nhỏ liều mạng xoay trái xoay phải, hàm răng nhỏ vẫn không cắn được cây cỏ cứu mạng. Hắc Vô Thường cứu được cánh tay phải của mình, tâm trạng vui vẻ nắm lấy móng vuốt lông mềm núc ních, xách quả bóng lông vô cùng đáng thương tới trước mắt mình.
Bóng lông nhỏ nhắm tịt mắt giống như đứa bé sợ ma bịt tai trộm chuông. Cũng không biết đứa nhóc này là sinh vật gì mà lại như đà điểu chui đầu xuống cát bịt kín cả năm giác quan, không nghe không nhìn ác quỷ bên cạnh.
Hắc Vô Thường cười khẽ: “Nhóc con, ngươi sợ ta đến vậy s-”
Nhưng không đợi hắn nói xong. Bóng lông nhỏ đột nhiên há mồm —
Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc…
.
Chương Dục Cẩn cầm lệnh bài quỷ sai, bước đi cực nhanh trên Hoàng Tuyền đạo.
Mặc dù đã ra vào mười mấy lần nhưng cảnh tượng ở âm phủ vẫn khiến đầu óc của anh căng cứng. Chương Dục Cẩn đi vượt qua vô số hồn ma đeo xiềng xích không ngừng rên la bị quỷ khổng lồ áp giải, tiến vào cửa thành Địa Phủ cao trăm trượng.
Vốn anh chưa được triệu hồi thì không được tự mình đi xuống địa phủ, nhưng tính tình của Vô Thường đại nhân cực kỳ âm trầm, nhỡ Trúc Ninh chọc giận hắn…
Chương Dục Cẩn mơ hồ nói với ba người Hùng Thành Trúc Ninh bị đưa xuống Địa Phủ, sau đó anh đợi ở phía trên hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng lông nhỏ được đưa về, anh thực sự không nhịn được nữa lập tức sử dụng lệnh bài quỷ sai, tự mình xuống Địa Phủ.
Chỉ cầu mong đứa bé kia vẫn an toàn…
Chương Dục Cẩn cầm lệnh bài quỷ sai, mặc dù thái độ thù địch của Quan lại Âm Ti dưới Địa Phủ rất nặng nhưng bọn họ không ngăn cản anh. Cứ thế Chương Dục Cẩn chạy một mạch tới trước cổng điện Vô thường, vừa đến nơi anh đã nghe thấy một trận binh binh bang bang phát ra từ bên trong, có vẻ như là tiếng bàn bị ngã, sau đó là tiếng đồ vật bị đập xuống.
Hình ảnh bóng lông nhỏ bị ngã đập hiện lên trong đầu Chương Dục Cẩn, dây cung đã căng lên đứt cái phựt, anh lập tức đưa tay đẩy cửa điện –
Điện Vô thường vốn là một nơi nghiêm trang vắng lặng, nay lại như bị một trận vòi rồng quét qua, bàn ghế ngã lung tung, quân vương hắc ám thì chật vật né tránh quả bóng lông trắng như tuyết nhào tới gặm cắn…
Sau đó, một luồng khí tức cực kỳ lạnh đánh thẳng vào cổng chính, Chương Dục Cẩn đứng ở đó bị đẩy ra ngoài.
Năm phút sau, trong điện yên tĩnh trở lại, Hắc Vô Thường nhìn bóng lông nhỏ mệt mỏi choáng váng lăn tới bên hông mình.
Hắc Vô Thường hơi tức giận, rõ ràng lúc nãy hắn có thể dùng quỷ khí quất bay cục màu trắng này chỉ với một đòn, nhưng khi nghĩ đến cảnh quả bóng lông này vừa đến gần mình đã bị dọa cho xù lông, hắn lại không dùng được âm khí…
Suy nghĩ ngu xuẩn gì thế này!
Hắc Vô Thường trong lòng tức giận, cố tình đưa tay sờ sờ cái bụng trắng của bóng lông nhỏ không hề có chút phòng bị, xúc cảm ấm áp mềm mềm làm sắc mặt hắn hơi dịu xuống, sau đó lại tiếp tục đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt một chút.
Bóng lông nhỏ: “Suuu~”
Đúng là không coi ai ra gì, còn ngáy nữa.
Hắc Vô Thường chơi đến ghiền, hắn cười khẽ tiếp tục chọt.
Sau khi ngủ say, tất cả khí tức âm u lạnh lẽo đáng sợ đều biến thành mùi thơm. Trong mơ, bóng lông nhỏ ngửi được một mùi ngọt mát lạnh như kem, cậu vô thức giơ móng vuốt ôm lấy cây kem kéo vào trong ngực mình.
Hắc Vô Thường càng vui hơn, mặc cho cục lông trắng xem ngón tay của hắn thành gối ôm.
Bóng lông nhỏ xích lại gần cây kem, nhẹ nhàng gặm một cái.
Quỷ khí xung quanh ngón áp út bị gặm một mảng lớn, ù ù chảy vào trong miệng của quả bóng lông, chỉ trong vài giây đầu ngón tay đã trở nên lóng lánh trong suốt.
Hắc Vô Thường: “…”
Giống như đang chơi đùa vui vẻ với một chú mèo con, đột nhiên bị nó cào một cái!
Nhưng bây giờ hắn không rảnh để dạy dỗ tên nhóc này, thuộc hạ của hắn còn đang đợi đón người ở bên ngoài. Bắt cấp dưới của thuộc hạ làm thú cưng tất nhiên không ổn lắm.
Nhưng cứ để vậy rồi thả cục lông trắng coi trời bằng vung này đi?
Tất nhiên là không được.
Một kế hoạch nảy sinh trong lòng Hắc Vô Thường, hắn nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm rồi ôm lấy bóng lông nhỏ đi ra khỏi đại điện.
Ngoài cửa, Chương Dục Cẩn gấp đến độ đi lòng vòng.
Cửa điện đột nhiên mở ra, Vô Thường đại nhân khoác áo choàng đen bước nhanh tới, áp suất thấp khiến người ta khó thởi quấn quanh người hắn như hình với bóng, giọng nói của hắn lộ rõ vẻ không vui: “Cầm cái cục màu trắng này rồi cút đi.”
Chương Dục Cẩn nhìn bóng lông nhỏ vẫn còn nguyên vẹn, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng anh cũng rơi xuống đất. Tiếp đó anh giật mình, chẳng lẽ đứa nhỏ này khiến Vô Thường đại nhân căm ghét đến mức không muốn tự mình ném ra khỏi Địa Phủ?
Chương Dục Cẩn nhớ lại cảnh bóng lông nhỏ cắn người, anh nghĩ mình đã có câu trả lời.
Nhưng quỷ sai dương gian không có quyền dẫn hồn phách rời đi, nếu đang đi dọc đường bị quỷ âm ti gây thương tích, hậu quả khó mà lường được.
Chẳng lẽ đại nhân muốn mượn tay Âm sai…
Chương Dục Cẩn lấy hết can đảm: “Đại nhân, thuộc hạ không có quyền dẫn hồn phách rời khỏi Địa Phủ.”
Hắc Vô Thường lấy ra một miếng lệnh bài quỷ sai trong tay áo rồi đặt giữa hai cái vuốt của quả bóng lông, vẻ mất kiên nhẫn trong giọng nói càng nặng hơn: “Các ngươi ngang hàng, cút đi!”
Chương Dục Cẩn ôm quả bóng lông lui đi cực nhanh, anh sợ chậm thêm một giây, Vô Thường đại nhân sẽ lập tức tiễn cậu nhóc này vào luân hồi.
Hắc Vô Thường thu lại vẻ âm trầm trên mặt, tâm trạng vui vẻ xoay người trở vào điện Vô thường.