Một đám người cười đến run người.
Da đầu tôi tê rần.
Lương Kiến cũng không tức giận, anh ấy vừa hút thu.ố.c vừa tỏ ra như không liên quan gì đến mình.
Ngắm nghía cái bật lửa, một lúc sau, anh ấy mới chậm rãi nói: “Vậy em định tính toán đền cho anh sao?”
Lương Kiến cười: "Thú vị đấy."
“Vâng, anh muốn đền bằng cách nào?” Tôi khó khăn trả lời, hy vọng rằng anh ấy sẽ không đòi giá cao ngất trời.
“Vậy, anh Kiến có cần em đặt phòng giúp anh không?” Một đàn em của anh ấy trêu ghẹo nói.
Tôi ý thức được bồi thường này không phải là bồi thường mà tôi đang nghĩ đến, vì vậy tôi sợ tới mức vội vàng ngăn lại.
"Em không có ý đó, ý em muốn nói là đền tiền ấy."
"Ngày đó anh đã nói cho em gái biết rồi mà, cái đó của cậu ta là đại pháo làm sao có thể phế được."
"Hahaha, có lẽ em gái nhà người ta sẽ không từ bỏ ý định nếu em ấy chưa được nhìn thử."
Tôi thực sự nói không nên lời.
Nhưng mà không phế là tốt rồi.
“Em sợ à?” Anh ấy nhướng mi liếc tôi.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
"Biết sợ mà còn học theo người khác đùa giỡn."
"Ngốc thật."
Anh ấy đột nhiên nổi giận vô cớ.
Có trách thì trách tôi hèn hạ.
Tôi không dám lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ấy, đành lùi lại mấy bước: “Em chỉ đang nói bừa thôi.”
Anh ấy chỉ “À” lên một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.
Tôi đột nhiên nhớ đến chính sự.
Tôi chỉ vào chiếc túi trên ghế: “Quần áo em đã trả lại cho anh, vậy là chúng ta đã thanh toán xong rồi nhé?”
Anh ấy liếc nhìn chiếc túi, dừng một chút: “Được, quần áo em có thể lấy lại, còn có, em hai lần chiếm hời của anh đây, anh đây cũng không thèm so đo với em nữa, về sau quản cái miệng mình cho tốt, nhớ chưa?”
Anh ấy thực sự cứ như vậy mà tha cho tôi?
Tôi gật đầu lia lịa.
Không dám do dự, tôi lập tức tránh xa cái chỗ thị phi này.
Vừa bước tới cửa.
“Cầm theo đồ đi.” Anh ấy chỉ vào chiếc túi.
"Đây là áo em mua đền cho anh."
"Tôi không tiêu tiền của phụ nữ."
Thật ra ngay cả không phải tiền của phụ nữ, mà tiền của bố kiếm ra, lẫn việc nhà cũng là bố tôi làm hết, mẹ tôi ngay cả cái bát cũng không phải rửa.
Nhưng thấy vẻ mặt không vui của anh ấy, tôi cũng không dám dây dưa nữa, xách túi rời đi.
Sau khi biết được Lương Kiến không nhận cái áo tôi mua, cũng không gây khó dễ cho tôi.
Lý Sa khó hiểu nói: "Thanh Thanh, chẳng lẽ Lương Kiến thích mày?"
Mạch não của cô ấy về tổng thể luôn khác với người bình thường, tôi liếc nhìn và từ chối giao tiếp với người ngớ ngẩn như cô ấy.
“Mày thử nói xem cùng trùm trường yêu đương có cảm giác như thế nào?” Cô ấy vẫn đang huyên thuyên.
Tôi bực mình, tức giận nói với cô ấy: "Cái đó bị phế rồi thì còn có thể có cảm giác gì nữa?"