Nhất Kiến Khanh Tâm

Chương 3

Tin đồn bắt đầu lan truyền trong khuôn viên trường rằng tôi đã đá ph.ế cái đó của trùm trường.

" Nghe nói gì chưa? Một nữ sinh năm nhất đã phế luôn cái đó của Lương Kiến."

"Tôi còn nghe nói người ta nói rằng Lương Kiến bước ra khỏi nhà thi đấu liền đi thẳng đến khoa nam khoa của bệnh viện nào đó."

"Tôi nghe nói rằng những người bạn gái Lương Kiến từng hẹn hò ước chừng có thể ngồi đầy một chiếc xe buýt, em gái kia liền phế luôn của cậu ta ... Cũng không biết đó có phải là báo ứng hay không."

"Em gái không chỉ khiến Lương Kiến phế mà còn xé rách áo của cậu ta. Em gái đó đúng là rất biết chơi đấy."

"Người ta nói rằng Lương Kiến ngày càng trở nên t.àn nh.ẫn hơn, ngay cả phụ nữ cũng đ.á.n.h. Tôi thực sự lo lắng thay cho cô em gái này nha."

Tôi trốn ở góc phòng nghe một cái rồi một cái tin tức ngày càng dọa người, khiến tôi không khỏi dựng tóc gáy.

Cả hai sự cố này đều là ngoài ý muốn, nhưng lại tạo thành tổn thương cho Lương Kiến.

Hiện tại, mặc dù ngoài mặt anh ấy nói không truy cứu, ai biết được một ngày nào đó tâm tình không tốt liền tới tìm tôi tính sổ thì sao.

Tôi phải chủ động tìm anh ấy nhận lỗi để biểu đạt thành ý của tôi.

Tôi đã liên hệ với một người bạn để giúp tôi mua cái áo giống như của Lương Kiến.

Vài ngày sau, vết thương ở chân tôi đã gần như lành hẳn.

Tôi nghe nói Lương Kiến đang chơi ở một phòng bi-a nào đó, anh ấy đã xuất viện hẳn là sẽ không có gì đáng ngại. Tôi cầm theo quần áo đi tìm anh ấy. Trong phòng riêng có vài nam sinh, cả căn phòng khói th.u.ốc lượn lờ khiến tôi trực tiếp ho khan.

“Này, đây không phải em gái ở sân bóng sao?” Có người nhận ra tôi.

“Em tới tìm Lương Kiến.” Nói xong tôi nhìn lướt qua căn phòng.

Lương Kiến nửa thân trên để trần đang lau chùi gậy bi-a.

Cơ bụng 8 múi lồi lõm trắng bóc.

!

Đó là một cảnh tượng rất tuyệt vời.

Tôi cư nhiên lại có một chút hưng phấn?

Trong lòng thầm mắng chính mình b.iế.n th.ái.

Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào cơ bụng của anh ấy, thầm đếm trong đầu, vừa đếm vừa gật đầu.

“Đếm xong chưa?” Anh ấy châm điếu thuốc, mắt nhắm hờ và nhả một làn khói về phía tôi, trông cợt nhả không chịu được.

Tôi lập tức rút lại suy nghĩ của mình, mặt nóng bừng, vô thức xoay người lại.

Anh ấy cười nhạo nói: "Muốn nhìn thì nhìn, anh đây không thu phí của em đâu mà lo."