Đối mặt với tình huống này, Trì Chi Dương gần như muốn ném dùi trống và nổi cáu, nhưng giọng nói của nhân viên truyền qua tai nghe đã kịp thời ngăn cơn giận của cậu lại.
"Không biết ai đã động vào bảng điều khiển điện, chúng tôi đã kiểm tra xong rồi, sẽ khôi phục ngay!"
"Các bộ phận chuẩn bị—"
Vừa dứt lời, hệ thống âm thanh hiện trường đã khôi phục trước tiên, phát ra tiếng vo ve chói tai, khán giả bên dưới đều bịt tai lại, Trì Chi Dương cũng vậy.
Điều còn khoa trương hơn là, dù rất tối nhưng cậu thực sự nhìn thấy một người bước lên sân khấu, đứng ngay bên cạnh Nam Ất.
Là nhân viên sao?
"Đạo diễn hiện trường chuẩn bị! Bàn điều chỉnh âm thanh chuẩn bị, biểu diễn khởi động lại—"
Cùng với giọng nói của đạo diễn qua tai nghe, trong bóng tối, tiếng thử âm của guitar bass vang lên, ba vòng ngón tay cộng với slap, vô hình chung đã khoe một màn kỹ thuật, lập tức kiềm chế được sự bất an náo động của khán giả bên dưới.
Sự ăn ý nhiều năm với Nam Ất khiến Trì Chi Dương đã luyện được trí nhớ cơ bắp, nhịp điệu của bass nhanh chóng kéo cậu từ trạng thái choáng váng trở lại trạng thái biểu diễn.
Cậu đánh trống, nhưng mắt vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn bên cạnh Nam Ất, vô cùng bối rối.
Không phải, nhân viên không xuống sân khấu sao? Sắp khởi động lại rồi!
Dù mang theo sự ngỡ ngàng và khó tin, Trì Chi Dương vẫn đánh ra sự phối hợp tốt nhất, điều này đã trở thành bản năng rồi.
Còn Nghiêm Tễ đã từng trải qua trăm trận, đối mặt với tình huống hỗn loạn như vậy trên sân khấu, lại bật cười.
Nhịp tim như tàu lượn siêu tốc, thật sự rất kỳ quặc...
Nhưng điều này thú vị hơn đi làm nhiều.
Phản ứng của anh cũng rất nhanh, ổn định kéo giai điệu trở lại thời điểm trước khi sự cố xảy ra, hòa cùng trống của Trì Chi Dương.
"Được rồi được rồi, có tiếng rồi!"
"Đệt, đang nghe dở thì bị cắt đúng là khó chịu thật."
"Đèn đâu! Rốt cuộc được không vậy?"
"Vòng tay không tự sáng à? Còn phải bỏ phiếu lại một lần nữa?"
"Bỏ phiếu lại có lãng phí một phiếu không, tôi không bỏ nữa, còn phải giữ lại cho ban nhạc tôi thích."
"Mở màn thế này coi như bỏ rồi."
Nam Ất lại một lần nữa cất tiếng, lặp lại câu hát trước khi bị gián đoạn.
[Mày nói: "Đừng điên như thế được không?"]
"Nhóm ánh sáng—"
Hiệu ứng ánh sáng cũng được khôi phục ngay sau đó, chỉ là hơi chậm trễ, ánh sáng đỏ nhấp nháy nhiều lần, trong vài giây sáng tối đan xen, mọi người cuối cùng cũng nhận ra một điều.
Trên sân khấu xuất hiện thêm một người, vòng tay qua bả vai tay guitar bass, nghiêng người một cách thoải mái.
["Ở đây không ai chào đón kẻ điên cả."]
Giây tiếp theo, cột sáng màu đỏ từ trên cao chiếu xuống, rọi vào mặt hai người, hai gương mặt hoàn toàn khác biệt nhưng đều căng thẳng tột độ.
Ai cũng cảm thấy như đang mơ.
Micro gắn trên giá đỡ bị kẻ xâm nhập gỡ xuống, đám đông bên dưới như những sợi dây micro dài, bị anh dễ dàng lôi kéo. Chỉ thấy người đó đặt một chân lên loa trước mặt, cười rất quái dị.
[Ha ha—]
Tiếng cười này quá đặc trưng. Trong bản thu âm, trong các buổi biểu diễn live của tour diễn, đoạn này gần như đã khắc sâu vào DNA của tất cả mọi người. Sự điên cuồng như vậy không nhất định ai cũng thích, nhưng chắc chắn không ai quên được.
Buổi biểu diễn này đã bắt đầu theo cách kỳ lạ nhất.
Bên dưới sân khấu có người không kìm được thốt lên kinh ngạc, không thể tin nổi mà gọi tên anh.
"Đệt! Tần Nhất Ngung!"
"Điên rồi à!?"
"Không phải chứ? Anh tái xuất à?!"
"Giọng này nghe phát biết ngay là anh mà!!"
"Ai muốn xem anh chứ? Người này không phải đã bị xóa tên rồi sao?"
Tiếng cười quái dị đó nguội dần, trở nên hờ hững.
Anh lười biếng ngồi xuống mép sân khấu, hai chân dài đung đưa qua lại, nhìn chằm chằm vào những gương mặt biểu cảm khác nhau bên dưới. Tay phải anh cầm micro, tay trái đưa lên tai, như mọi ca sĩ lắng nghe tiếng hò reo của người hâm mộ, nở nụ cười trên môi.
Tiếp theo, anh nhún vai.
[Xin lỗi, căn bản tao chẳng nghe thấy đánh giá của lũ chó.]