Tiêu Cảnh Trạm đưa Thái Tử về phủ Thái Tử, sau đó mới vội vàng chạy về phủ Vĩnh Tĩnh Hầu.
Gã sai vặt dắt cương ngựa: “Thế tử, ngươi đã trở lại? Phu nhân nói thế tử hồi phủ thì lập tức đi thư phòng gặp bà và hầu gia.”
Tiêu Cảnh Trạm ngay cả quần áo cũng không kịp thay: “Canh giờ này mà cha mẹ còn không có nghỉ ngơi sao?”
Vội vàng đuổi tới thư phòng, Tiêu Cảnh Trạm liền nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của cha mẹ mình, tình huống này nhìn cũng không tốt hơn so với Thái Tử mấy hôm trước bao nhiêu: “Cha mẹ, phát sinh chuyện gì?”
Tưởng Y Tĩnh nói ra chuyện ban ngày: “Cha ngươi đã phái người đi điều tra, đô thành thật sự có một cử nhân tới khoa khảo tên Tống Tử Xuyên, lại cũng quen biết với Chư Doanh Yên.”
Tiêu Cảnh Trạm nhíu mày, nếu lời này không phải nương y nói, y đã mắng người rồi: “Có thể đọc tiếng lòng của Chư Tầm Đào? Hơn nữa Chư Tầm Đào hình như có năng lực tiên tri?”
“Nương, tất cả mấy thứ này có thể chỉ là chuyện hiểu lầm hay không?”
“Chư Tầm Đào cùng Chư Doanh Yên là tỷ muội ruột, Chư Doanh Yên quen biết người nào, Chư Tầm Đào biết một chút cũng không kỳ quái.”
Tưởng Y Tĩnh không phục: “Vậy vì sao Chư Tầm Đào không mở miệng, ta lại có thể nghe được tiếng lòng của nàng?”
“Nói tiếng bụng?”
“Nói Chư Tầm Đào biết nói tiếng bụng, không bằng ngươi nói cho ta, hôm nay là Chư Tầm Đào cùng Chư Doanh Yên diễn một tuồng kịch, cố ý làm ta và Mịch Lạc sợ hãi. Lại hoặc là ta già hồ đồ, bị một tiểu cô nương lừa gạt!”
Tiêu hầu gia cảnh cáo nhi tử: “Chú ý thái độ khi nói chuyện cùng nương ngươi.”
Tiêu Cảnh Trạm thở ra một hơi, bình tĩnh không ít: “Hài nhi cũng không có ý mạo phạm nương, chỉ là những lời nương nói thật sự là không thể tưởng tượng, vớ vẩn đến cực điểm, làm hài nhi khó mà tin được.”
“Nương sớm biết hai tỷ muội bọn họ bất hòa. Liền tính Chư Tầm Đào nói gì về Chư Doanh Yên, cũng hoàn toàn không kỳ quái, đơn giản chỉ là chút tâm tư của nữ nhi mà thôi.”
Chỉ là, tỷ muội các nàng muốn đấu thế nào thì đấu, nhưng sao Chư Tầm Đào có thể dùng ngôn ngữ ác độc như vậy rủa Mịch Lạc, hành vi này thật quá mức, quyết không thể nhịn.
“A.” Xem Tiêu Cảnh Trạm chuyên quyền độc đoán như vậy, Tưởng Y Tĩnh cười lạnh, “Khó trách Chư Tầm Đào thà rằng đi làm quả phụ cho Dục Vương, cũng không muốn gả cho ngươi.”
“Xem ra vẫn là Chư Tầm Đào sáng mắt sáng lòng, biết ngươi không phải là một phu quân tốt. Ngươi là vị hôn phu của nàng, vậy mà lại đánh giá nàng như vậy?”
Tiêu Cảnh Trạm đau đầu vô cùng, đầu tiên là Thái Tử, hiện tại lại đến phiên nương của mình nói chuyện mê tín: “Như vậy đi, ngày mai ta tự mình đi gặp Chư Tầm Đào một lần, sau đó lại làm quyết định.”
“Ai, ai muốn gặp ta?” Chư Tầm Đào đào đào lỗ tai nhìn vô cùng bất nhã, cảm thấy có khả năng là buổi sáng hôm nay nàng thức dậy quá gấp nên mới nghe thấy chuyện vô lý thế này.
Tiêu Cảnh Trạm tới Chư phủ tìm nàng?
Không có khả năng!
Vẻ mặt Thu Nguyệt rất là hưng phấn: “Nhị tiểu thư, thật là Thế tử gia tới tìm ngươi. Vốn dĩ hai ngươi đã có hôn ước, Thế tử tới tìm ngươi cũng không kỳ quái, ngươi nhanh đi gặp Thế tử gia, đừng để cho Thế tử gia chờ ngươi nha.”
“Không đi.” Chư Tầm Đào cự tuyệt, “Ngươi tìm người đi truyền tin tức Tiêu Cảnh Trạm tới phủ tìm ta cho tỷ ta……”
“A, ta đúng là khờ. Tin tức này còn cần ta truyền à.”
Chư phủ chính là thiên hạ của nương, Tiêu Cảnh Trạm tới, nương của nàng nhất định đã đem tin tức nói cho Chư Doanh Yên, không cần tới nàng.
“Nhị tiểu thư?!” Thu Nguyệt cấp.
Chư Tầm Đào sờ sờ đầu Thu Nguyệt: “Ngoan, nghe lời. Chuyện bên ngoài không liên quan gì tới chúng ta.”
“Mặc dù sau này ta không gả cho Thế tử gia, ta cũng có thể cam đoan với ngươi, chắc chắn sẽ mang ngươi theo ăn sung mặc sướиɠ, không để ngươi phải chịu ủy khuất.”
Nàng không làm được phu nhân thế tử, trực tiếp vượt cấp làm vương phi đi!
Tưởng tượng đến việc sau khi Chư Doanh Yên gả cho Tiêu Cảnh Trạm, hai người đều phải thỉnh an hành lễ kêu mình một tiếng hoàng thẩm, Chư Tầm Đào liền sướиɠ muốn chết.
Nữ chính, nam chính phải gọi nàng là thẩm thẩm!
“Chư nhị tiểu thư nói như vậy là chướng mắt hầu phủ sao?”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, làm Chư Tầm Đào sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống khỏi ghế.
Nàng vội vàng đứng dậy, vuốt phẳng làn váy của mình, gục đầu xuống, lập tức hoàn thành hình tượng chất phác thành thật: “Gặp qua Thế tử gia.”
“Ừ.” Nếu không nghe thấy lời nói dõng dạc vừa rồi thì Chư Tầm Đào trước mắt không khác gì người trong ấn tượng của mình. Ánh mắt Tiêu Cảnh Trạm hơi lóe, “Vì sao Chư nhị tiểu thư tránh không gặp ta?”
Trong lòng Chư Tầm Đào có một cái dấu chấm hỏi: “Tiêu thế tử nói quá lời.”
【Không phải, là do Tiêu Cảnh Trạm không có nhìn thấy Chư Doanh Yên, cho nên xì hơi vào ta?】
【Ta cũng không quấy rối khiến hai người ngột ngạt mà, Tiêu Cảnh Trạm này thật là không nói đạo lý.】
Tiêu Cảnh Trạm vuốt ve ngón trỏ cùng ngón cái một chút, giống như những lời nương nói, Chư Tầm Đào không động môi, lại có tiếng.
Mà thanh âm này có chút bất đồng với thanh âm khi Chư Tầm Đào nói chuyện, tựa như bị che bởi một tầng sương mù.
【Chả lẽ hôm nay Tiêu Cảnh Trạm tới đây từ hôn sao?】
【Ai nha, vậy thì ta rất vui vẻ, ha ha ha ha……】
Nghe được tiếng cười trong lòng Chư Tầm Đào có chút điên cuồng, nhìn lại vẻ mặt Chư Tầm Đào khi đối diện với mình lại đờ đẫn không gợn sóng, Tiêu Cảnh Trạm hơi nhăn mặt.
Chư Tầm Đào thật sự không muốn gả cho y?