Manh Thê Đột Kích: Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 1: Báo thù

Bầu trời đêm đen như mực.

Trong căn phòng tình nhân tại tầng mười tám của khách sạn Thịnh Dự.

Cô đưa thẻ phòng vào, một tiếng bíp vang lên, cánh cửa bật mở.

Gương mặt ửng hồng vẫn còn non nớt.

Qua ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tuấn tú của người đàn ông trên giường.

Quả nhiên, con mắt nhìn người của chị gái trước giờ không sai, người đàn ông này đúng là cực phẩm thế gian.

Đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Từ Vũ Sơ liếc nhìn điện thoại, còn mười phút nữa mới đến mười hai giờ, cô có thể trì hoãn đến lúc chị cô đến.

Thấy chồng sắp cưới và em gái mình đi mây mưa với nhau, chị gái nhất định sẽ phát điên lên đây?

Một người kiêu ngạo như chị ta sao có thể chịu đựng một vết nhơ như vậy.

Cô xõa búi tóc đang buộc cao xuống, mái tóc dài như thác, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng đôi mắt đen láy lại chứa đầy oán hận.

Loạt xoạt một tiếng, cô xé toạc chiếc túi bóng, bọc xong thứ đó rồi ngậm vào trong miệng.

Ngay lập tức, cô chỉ chậm rãi đi về phía người đàn ông...

Hôm nay, cô nhất định phải thành công!

Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra.

Trong bóng tối, anh không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, chỉ cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng nặng nề.

Là một quân nhân, trước giờ anh luôn rất cảnh giác, nhưng lần này anh lại không cẩn thận để bị lừa như thế.

Tay anh mò vào giữa eo, lập tức rút súng ra!

“Ai?” Giọng anh lạnh lùng, dứt khoát.

Họng súng lạnh lẽo áp vào thái dương, khiến tim cô đập liên hồi.

“Đương nhiên tôi là, người đến thỏa mãn anh.”

Cô hạ quyết tâm áp mặt vào đó.

Đương nhiên, anh càng thêm kinh ngạc, người phụ nữ này... thật sự không sợ chết sao?

Càng ngạc nhiên hơn là, anh phát hiện tim mình cũng đang đập loạn xạ.

Một cảm giác chưa từng có.

“Láo xược!”

Anh siết chặt họng súng hơn, nhưng giọng nói có chút run rẩy.

Cô biết, chỉ cần anh bóp cò, đầu cô sẽ bị thủng ngay lập tức.

Nhưng từ bỏ như thế, cô thật không cam tâm.

“Anh Quân, khó chịu vậy, không cần em giúp sao?”

Cô tin rằng, chỉ cần cô cố gắng hơn, cho dù có là sắt thép ngàn năm thì cô cũng có thể nung chảy được!

“Hay là, anh không thể nữa rồi?” Chủ đề vừa chuyển, cô lập tức cười híp mắt nhìn anh.

Cô ghé sát bên tai anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, vô cùng quyến rũ.

Áp lực trên đầu cô giảm bớt.

Cô đau đớn không thể chịu nổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướиɠ vì báo được thù.

Từ Tinh Vãn, đáng đời cô.

Vu khống tôi vào tù, hủy hoại cuộc đời tôi, thế thì cô đừng mong sống yên thân.

Một khi lệnh truy nã được ban hành vào sáng mai, cô sẽ không còn nơi nào để trốn, cô chỉ có đêm nay, phải đích thân hủy hoại hạnh phúc của Từ Tinh Vãn.

Cho dù phải trả giá bằng sự trong trắng của mình.

Tình dâng đến đỉnh điểm, cô ôm chặt lấy người đàn ông này, bàn tay bấu chặt vào tấm lưng cường tráng của anh.

Một vết lõm khiến tay cô khựng lại.

Đây là, một lỗ đạn?

Trái tim cô vừa nhói vừa lạnh, anh là một quân nhân xuất sắc.

Nhưng cô đã không còn đường lui rồi.

...

Dường như đã qua một thế kỷ.

Người đàn ông cuối cùng cũng buông cô ra, lúc này anh mới tỉnh táo một chút.

“Cô có thể cút rồi.”

Một tấm thẻ đen sượt qua mặt cô rơi xuống đất.

Cô ngạc nhiên, sao Từ Tinh Vãn vẫn chưa đến?

Cô lặng lẽ nhìn đồng hồ, mới giật mình phát hiện mình đã xem nhầm giờ.

Lúc này mới mười một giờ rưỡi, trước khi Từ Tinh Vãn đến, đủ thời gian để anh ta dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Mọi sự cố gắng của cô đều là vô ích.

Nhưng bây giờ đã không kịp nữa.

Cô lo lắng đến mức cắn môi dưới đến chảy máu.

“Đừng đi!” Cô ôm chặt lấy người đàn ông.

Nhưng đầu ngón tay của cô lại chạm vào phù hiệu trên quân phục, quân hàm là cấp tướng!

Cô giật mình, anh ta không phải Quân Tử Thâm!

“Anh là ai?” Từ Vũ Sơ khẽ run, giống như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu.

“Không phải cô vừa gọi tôi là “anh Quân” sao?”

Cô bất ngờ phản ứng lại, lúc này mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm to lớn như thế nào, sắc mặt cô lập tức tái đi.

Anh liếc nhìn cô trong bóng tối.

Cô đang run rẩy.

Sau khi chỉnh chu quần áo gọn gàng, anh định rời đi, nhưng cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh.

Anh nhíu mày, vậy là, người phụ nữ này vẫn còn chiêu?

“Bố, bố xem đứa con gái bố nuôi hai mươi năm kìa, rốt cuộc là cái loại gì?”

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên phá vỡ sự im lặng của màn đêm.

Trong tích tắc, đèn trong phòng đã được bật lên.

Ánh đèn vụt sáng bất ngờ làm anh chói mắt, anh híp mắt nhìn người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ bước vào phòng.

“Bố, nó quyến rũ Tử Thâm không phải là ngày một ngày hai...”

Từ Tinh Vãn vừa dứt lời, nhìn thấy một người đàn ông cao to đẹp trai, rất xa lạ với cô ta.

Cô ta há hốc miệng, hiển nhiên là đang kinh hãi: “Anh là ai? Sao anh lại ở đây?”

Âm thanh chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của anh.

Anh tựa hồ có chút hứng thú, khóe miệng cong lên một tia cười nhạt, vẫn đứng im.

Từ Vũ Sơ đứng dậy từ trong góc.

Thật là nực cười.

Cô vốn tưởng mình đã báo được thù, không ngờ chính mình lại rơi vào bẫy của Từ Tinh Vãn.

Nếu cô thật sự ngủ với Quân Tử Thâm, lúc này xuất hiện với bộ dạng áo quần không đủ che thân, người bố duy nhất có thể tin cô giờ đây cũng sẽ không tin cô nữa.

Từ Tinh Vãn còn đặc biệt đến từ rất sớm.

Vì cô ta muốn bắt trọn, chứ không phải để mặc cho cô và Quân Tử Thâm tự do phóng túng.

Cũng may, cô vô tình lại vào nhầm phòng.

Từ Vũ Sơ cố nặn ra một nụ cười: “Bố, sao bố lại tới đây?”

Từ Nhược Văn đảo mắt khắp căn phòng.

Ông ta là người từng trải, đương nhiên biết nơi này vừa mới trải qua một trận mây mưa kịch liệt.

Nhưng đối tượng mây mưa không phải là anh rể của Từ Vũ Sơ, cô cũng đâu phải không biết liêm sỉ.

Cơn giận của ông ta dịu đi một chút: “Cậu ta là ai?”

Trái tim của Từ Vũ Sơ như lỡ một nhịp.

Cô vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay anh: “Bạn trai của con.”

Nói xong, cô nhìn anh cầu cứu.

Anh phớt lờ ánh mắt của cô, nhưng cũng không hất cô ra, vẫn để cô nắm tay anh.

Cô thở phào một hơi.

“Làm sao có thể!” Từ Tinh Vãn chỉ vào mặt cô: “Sao cô lại có bạn trai được?”

Cô nhìn chị gái một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ôm chặt tay anh hơn.

“Chị có hơi coi trọng Quân Tử Thâm rồi, trên đời này đâu chỉ có một người đàn ông như anh ta?”

Từ Tinh Vãn xém chút chửi ầm lên, nhưng bị một giọng nói cắt ngang: “Tinh Vãn, im lặng!”

Từ Nhược Văn đã rất khó chịu.

“Đã là bạn trai thì dễ nói chuyện rồi, bố không phải người cổ hũ, chỉ cần đừng làm nhà họ Từ bẽ mặt.”

Trên mặt Từ Vũ Sơ đột nhiên hiện lên một nụ cười, bởi vì dựa vào sự hiểu biết của cô đối với bố mình, ông ta vốn không hề để tâm, có điều nhìn quân hàm của người trước mặt, ông ta biết anh là người không thể đắc tội.

Cho nên, coi như là nhường một chút.

“Thế Tử Thâm đâu rồi? Anh ấy không ở đây, anh ấy đi đâu rồi?”

Từ Tinh Vãn như sắp nổi điên, cảm giác tức nước vỡ bờ.

Cô ta nắm chặt cổ áo Từ Vũ Sơ, giơ tay định tát vào mặt cô.

Nhưng lần này, Từ Vũ Sơ đã túm được cổ tay cô ta một cách chuẩn xác.

“Làm sao tôi biết anh rể ở đâu?” Cô cười vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của người phụ nữ đó, cô càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nghe vậy, Từ Tinh Vãn đã nổi điên và lao ra khỏi phòng.

“Quân Tử Thâm!” Cô ta thở hổn hển hét lên.

Từng cánh cửa bị đá tung ra, ngay sau đó, cô ta lôi Quân Tử Thâm đang quấn quýt cùng cô người mẫu trẻ trong căn phòng kế bên ra.

Anh ta cũng là một quân nhân, nhưng Quân Tử Thâm hoàn toàn thua kém người đàn ông bên cạnh Từ Vũ Sơ.

Lập tức, căn phòng cạnh bên được một phen nháo nhào, gà bay chó nhảy.

Cô suýt nữa bật cười, người chị cao ngạo, sao lại lâm vào tình cảnh thảm hại như vậy?

Lần đầu tiên phản kháng, tuy có chút diễn ra ngoài dự tính, nhưng kết quả lại khiến cô vô cùng hài lòng.

Người đàn ông bên cạnh im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút thích thú.