Thịnh Tuyết giống như không có để ý tới điều này, cô đang chuyên tâm đọc sách, Diệp Nhiên làm xong mấy câu hỏi, lén lút nhìn qua bên kia, quả nhiên học sinh hư này không phải đang học mà là đang đọc tiểu thuyết.
Nhưng cô còn tệ hơn, đêm qua cô đã nghĩ đến Thịnh Tuyết và dùng côn ŧᏂịŧ để thủ da^ʍ. Cô sợ mình sẽ làm ra chuyện khác thường nên Diệp Nhiên quyết định giữ khoảng cách với Thịnh Tuyết.
Cô muốn giữ khoảng cách nhưng Thịnh Tuyết lại không cho cô như ý. Tiết thứ ba chuyển sang tiết tự học, cô giáo thể dục ngồi ở cửa lớp. Diệp Nhiên đang ngồi nghiêm túc đọc sách, bỗng nhiên cảm thấy có động tĩnh. Sau đó, Thịnh Tuyết tựa đầu vào đùi cô, nằm xuống.
Diệp Nhiên bối rối, cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Tuyết, đôi mắt long lanh giờ phút này đã nhắm lại.
"Thịnh Tuyết, cậu đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi..." Cô nhỏ giọng đánh thức Thịnh Tuyết, còn muốn nhấc chân tránh thoát.
Thịnh Tuyết lại không chịu, thậm chí còn chẳng thèm mở mắt, bờ môi mềm mại của cô hơi cong lên, nói nhỏ: "Đừng nói nữa, giáo viên sẽ nghe thấy."
Diệp Nhiên đành phải im lặng, cô không tiếp tục giãy giụa đôi chân đang bị Thịnh Tuyết gối lên nữa mà cô vội đưa tay che chiếc váy nhỏ của mình, bởi vì côn ŧᏂịŧ đang từ từ cứng lên!
Tại sao cô lại nhạy cảm như vậy? Thịnh Tuyết chỉ tựa đầu vào đùi cô mà thôi! Diệp Nhiên rất rối bời, nhưng cô không còn cách nào khác đành phải siết chặt cơ thể, nhưng điều đó chỉ càng khiến côn ŧᏂịŧ cứng rắn hơn.
Thịnh Tuyết nằm ở phía dưới, Diệp Nhiên căn bản không dám nhìn loạn, cô nhìn chằm chằm vào bài thi nhưng không hiểu vì sao bị Thịnh Tuyết gối đầu lên đùi lại khiến toàn thân cô ngứa ngáy. Côn ŧᏂịŧ của cô đặc biệt hưng phấn, đôi bàn tay nhỏ bé của cô chạm nhẹ vào váy, côn ŧᏂịŧ lập tức run rẩy, giống như có thể xuất tinh bất cứ lúc nào.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Diệp Nhiên lo lắng muốn phát điên. Nếu như côn ŧᏂịŧ xuất tinh, Thịnh Tuyết nhất định sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn? Cô ấy sẽ hét to thu hút cả lớp tới xem, cô gái mới chuyển trường này đã xuất tinh trong lớp?
Nghĩ đến đây, Diệp Nhiên cảm thấy rất sợ hãi. Cô không thể xuất tinh ở trong lớp, tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra!
Diệp Nhiên nghĩ như vậy, đứng dậy ôm đầu Thịnh Tuyết, để Thịnh Tuyết ngồi trên ghế của mình, cô nắm lấy đồng phục học sinh, cố gắng che đậy côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn của mình, sợ hãi chạy ra khỏi lớp.
Cô thì thầm với giáo viên thể dục: “Em muốn đi vệ sinh.” Ngay khi giáo viên gật đầu cô lập tức chạy nhanh về phía WC.