Sau Khi Bị Mẹ Kế Ép Gả, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Cả Nhà

Chương 2: Gả cho nhà họ Chu

Năm đó, khi Chu đại nương dẫn ba đứa con trai đến thôn Trường Lưu, đã đi ngang qua cổng thôn của bọn họ.

Đỗ Vãn Xuân còn nhớ, Chu đại nương có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, một thân áo váy màu vàng nhạt, hệt như phu nhân nhà giàu ở kinh thành.

Người trong thôn thường nói, Chu đại nương từ nhỏ đã bị nhà họ Trần bán vào kinh thành làm con dâu nuôi từ bé, sinh cho một người phu xe ba đứa con trai, sau này người phu xe qua đời, bà liền dẫn ba đứa con trai trở về thôn Trường Lưu.

Nhưng Đỗ Vãn Xuân biết, Chu đại nương tuyệt đối không phải là một nông dân bình thường.

Chu đại nương biết chữ nghĩa, hiểu lễ nghĩa, con trai do bà nuôi dạy tuyệt đối không tồi, gả cho Chu Thụy Uyên còn hơn là gả cho tên con trai béo ú nhà huyện lệnh kia.

Nàng mặc xong xiêm y, xách theo chút đồ đạc ít ỏi của mình, bước ra khỏi cánh cửa đã giam cầm nàng hơn mười năm, không ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà này nữa.

Ngày đầu xuân, hai cô con gái nhà họ Đỗ cùng xuất giá. Một người mang theo bọc đồ đạc ít ỏi bị bà mối dẫn đi. Người còn lại ngồi trên kiệu hoa tám người khiêng, vẻ vang xuất giá.

Mọi người đều đến chúc mừng nhà họ Đỗ, nói rằng họ đã leo lên cành cao.

Tuy nhiên, không ai biết hôn sự giữa nhà họ Đỗ và nhà họ Lý rốt cuộc là đến như thế nào.

Một tháng trước, Lý huyện lệnh từ phủ Tri phủ đại nhân trở về, trên đường gặp một vị đạo sĩ xem tướng.

Đạo sĩ nói: "Thôn Hương Đàm có một cô gái ngốc, là phúc tinh chuyển thế. Con trai nhà ngài nếu cưới được nàng về nhà, nhất định sẽ phúc vận hanh thông, vinh hoa phú quý mãi mãi."

Lý huyện lệnh không tin, nói: "Hoang đường, thật là hoang đường! Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều phải môn đăng hộ đối! Ta đường đường là huyện lệnh, sao có thể để con trai mình cưới một con ngốc!"

Đạo sĩ cười nói: "Cô gái kia là vì đánh mất một hồn nên mới trở nên ngốc nghếch, đợi đến khi hồn phách trở về, nhất định sẽ không còn ngốc nữa."

Lý huyện lệnh vẫn cảm thấy ông ấy nói hươu nói vượn.

Đạo sĩ thấy vậy, tiếp tục cười nói: "Lý đại nhân, thà tin là có còn hơn là không."

Lý huyện lệnh ném cho ông ấy một đồng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Trở về nhà, Lý huyện lệnh càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng lại tin lời đạo sĩ, bảo phu nhân đi tìm cô gái ngốc kia.

Lý phu nhân nào dám để con trai mình cưới một người ngốc, bèn cùng với Lưu thị hợp mưu, giấu Lý huyện lệnh, trực tiếp cưới con gái ruột của ả ta.

Ngày hôm đó, Lý huyện lệnh đi gấp, nhưng lại nghe lọt tai một câu: "Phúc tinh kia có một hồn được trời cao che chở, mang theo phúc khí và vận rủi. Nếu đối xử tốt với nàng, tự nhiên sẽ phúc vận dồi dào, nếu đối xử tệ bạc, có thể sẽ gặp vận rủi liên miên."

Đương nhiên, những lời huyền bí như vậy, dù là ai nghe cũng sẽ không tin.

Từ thôn Hương Đàm đến thôn Trường Lưu phải mất gần nửa canh giờ, nhưng may là nhà họ Chu phái một chiếc xe bò đến đón dâu, Đỗ Vãn Xuân và bà mối chưa đầy một khắc đã đến đầu thôn.

Trong thôn Trường Lưu, bầu trời vốn u ám bỗng nhiên mây tan gió nhẹ, những tia nắng vàng óng như cát mịn xuyên qua tầng mây rắc xuống.

Đỗ Vãn Xuân đội trên đầu một mảng nắng rực rỡ, bước đến trước cửa nhà họ Chu.

Nhà họ Chu là một ngôi nhà đất nhỏ được bao quanh bởi hàng rào, không lớn lắm, ước chừng chỉ có hai ba gian.

Bà mối nhìn cảnh tượng trước mắt, thở dài một hơi, nghiêng đầu nắm lấy tay Đỗ Vãn Xuân nói:

"Xuân nhi, cha ngươi thật là nhẫn tâm, phủ huyện lệnh tốt như vậy không cho ngươi gả, lại để ngươi gả đến cái xó xỉnh này, sau này e là phải chịu khổ rồi."

Đỗ Vãn Xuân trước kia tuy ngốc nghếch, nhưng lại có dung mạo rất đỗi ngoan ngoãn, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, là một cô gái khiến người ta yêu mến.

Bà mối họ Liễu, đối với cô bé này cũng có chút thương xót.

Đỗ Vãn Xuân ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười nói: "Cảm ơn thẩm thẩm quan tâm, con đã chọn gả vào nhà họ Chu, tự nhiên sẽ không chê huynh ấy nghèo."

Bà mối Liễu nghe nàng nói vậy chỉ lắc đầu: "Con bé này, thật là ngốc."

Đỗ Vãn Xuân không phản bác, tiếp tục mỉm cười.

Lúc này, cửa lớn nhà họ Chu mở ra, một mùi hương hoa thoang thoảng bay ra.

Một nữ nhân mặc áo vải màu xám từ trong nhà bước ra, tóc đen như mực được búi gọn gàng bằng khăn trùm đầu màu nâu, làn da hơi ngăm đen, khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng không làm ảnh hưởng đến đôi lông mày thanh tú và đường nét không chê vào đâu được.

"Ôi, ta đang định ra đầu thôn đón hai người, sao lại đến sớm vậy?"

Chu đại nương vừa lau tay, vừa sải bước tiến lên, trên mặt tràn đầy vui mừng.

Nụ cười của bà khiến đôi mắt cong cong như chứa đựng những vì sao, cho dù cố tình sải bước và dùng giọng nói có phần thô kệch, nhưng Đỗ Vãn Xuân vẫn nhìn thấy ở bà sự đoan trang không phù hợp với ngôi nhà xập xệ này.

Sự đoan trang ấy dường như là bẩm sinh, cho dù bà có muốn giấu đi cũng không thể giấu được.