Tô Hảo Hảo đang ăn hạt dưa, uống giấm sơn tra, rồi lấy một quả táo xanh từ bàn học ra gặm.
Chua chua ngọt ngọt, rất giòn.
Cô ăn được một nửa, cảm thấy có người bên cửa sổ, bèn ngẩng đầu nhìn, là Lương Hướng Dương.
Anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng và quần màu nâu, trông có chút cũ nhưng giặt rất sạch sẽ, gọn gàng, đang chăm chú nhìn cô.
Tướng mạo anh ta đoan chính, ngũ quan thanh tú, ánh mắt dịu dàng, có khí chất nhã nhặn của người trí thức.
Khí chất là điểm cộng, rất dễ nhìn.
“Ngày hôm qua anh không thấy em, còn tưởng em tránh anh, hỏi Châu Ninh mới biết nhà em đã xin phép nghỉ dài hạn cho em. Còn tưởng em bị bệnh, anh lo lắng cả đêm đó.”
Giọng anh ta trầm thấp, mang theo nỗi buồn: “Không ngờ ba em để chia rẽ chúng ta mà nhốt em lại? Hảo Hảo, thật xin lỗi. Khiến em chịu ấm ức rồi, là anh không tốt, không bảo vệ được em, làm em bị giam lâu như vậy. Anh nhất định đối tốt với em cả đời này.”
Vừa thấy anh ta, trong đầu Tô Hảo Hảo đầy ắp hình ảnh “chậu châu báu”, cô lập tức mở bảng điểm danh kiểm tra, vui mừng phát hiện trên bảng điểm danh xuất hiện thêm một dòng chữ!
“Được thêm một lần điểm danh, có thể điểm danh bất cứ lúc nào.”
Tô Hảo Hảo muốn điểm danh ngay lập tức, nhưng cô không làm vậy, việc này phải làm sau lưng người khác.
Ánh mắt Tô Hảo Hảo trong mắt Lương Hướng Dương, chính là Tô Hảo Hảo yêu anh ta điên cuồng, vì muốn ở bên anh ta mà đấu tranh với gia đình.
Con gái mười mấy tuổi rất dễ dụ.
Anh ta và Tô Hảo Hảo quen nhau từ nhỏ, vẫn thường bị cô làm cho kinh ngạc, đôi mắt cô linh động như chứa đựng sao trời. Anh ta nghĩ đến thành tựu của cô đời trước, trong lòng nóng rực, người như vậy sẽ là người của anh ta.
Đời này, có cô ở bên, anh ta nhất định sẽ tiền đồ rực rỡ, đứng trên đỉnh cao không ai với tới.
Tô Hảo Hảo thu lại bảng điểm danh, ánh mắt rơi lên người Lương Hướng Dương: “Nếu không phải vì anh nhất định muốn xuống nông thôn, em cũng đâu có cãi nhau với ba em. Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ cảm thấy uất ức như vậy. Không được ra ngoài, không được đi học, không được đi dạo phố, còn làm ba em buồn, đều là lỗi của anh.”
Lương Hướng Dương có thừa kiên nhẫn với cô, từng lời tốt nối tiếp: “Xin lỗi, cả đời này anh sẽ đối tốt với em, anh bằng lòng vì em làm bất cứ việc gì. Sau này, anh sẽ không để em chịu chút ấm ức nào.”