Chương 4: Xuyên thành vai ác thiếu gia trong văn cẩu huyết
Mộc Nhan ngồi tại chỗ, một tay chống cằm.
Căn cứ vào đối thoại của hệ thống và Chủ Thần, cậu biết mình mắc một lần sai lầm, không chỉ khiến thế giới nhiệm vụ hủy diệt, cậu cũng bị thương nặng.
Suy nghĩ một hồi, đầu bắt đầu ẩn ẩnđau.
Tiếp theo, một ngón tay khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm nhìn, cái tay kia không nhẹ không nặng gõ gõ mặt bàn.
Giọng nói lạnh lẽo xa cách vang lên: “Tránh.”
Mộc Nhan quay đầu nhìn Tư Vinh đã trở lại, cậu muốn đứng dậy, một bàn tay đè lại bả vai cậu.
“Từ từ, nhích vào trong.”
“Tại sao?”
Mộc Nhan ngồi tại chỗ vững như Thái sơn, không hề có ý phải nhường chỗ cho Tư Vinh.
Tư Vinh không kiên nhẫn: “Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tư Vinh bá đạo độc đoán khiến Mộc Nhan bực bội.
Thấy thế, hệ thống vội vàng trấn an: “Ký chủ vừa mới tiếp xúc nhiệm vụ, mỗi thế giới sẽ có mỗi phong cách, cái này gọi là nhập gia tùy tục, tiếp xúc nhiều một chút là tốt rồi.”
Nhìn luồng khí tức giận của vai ác, trong đầu Mộc Nhan hiện lên một ý tưởng.
Cậu đứng dậy nháy mắt ấn Tư Vinh lên trên bàn.
Trên vai truyền đến đau đớn, hắn không dám tin mở to hai mắt nhìn: “Mộc Nhan, cmn chạm dây thần kinh nào?”
Một tay Mộc Nhan đè Tư Vinh trên bàn, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi chỉ muốn cho cậu biết, không phải ai cũng thích nghe lời, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.”
Tư Vinh muốn phản kháng nhưng sức lực Mộc Nhan thế nhưng cực kỳ mạnh.
Hắn căn bản không thể tưởng tượng được, cái người ngày thường luôn rũ mắt, không dám ở trước mặt hắn hít thở lại dám đối với mình như bậy.
Các bạn học càng bị hành vi của Mộc Nhan làm cho có chút ngốc, ngày thường Mộc Nhan là người trong suốt hôm nay phá lệ dám đối đãi như vậy với Tư Vinh.
Trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên.
Hệ thống nhìn hành vi Mộc Nhan nháy mắt kêu sợ hãi: “001, đang làm gì! Ai nói phải làm nhiệm vụ như này!”
Hệ thống bị chọc tức suýt nữa tinh thần tɧác ɭoạи nhưng Mộc Nhan cũng không có để ý đến nó.
Bởi vì lúc này cậu phát hiện, tâm tình bực bội của nguyên chủ đυ.ng tới Tư Vinh một cái, chớp mắt bình tĩnh không ít.
Cảm thụ được trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, Mộc Nhan híp mắt.
Một cái tay khác cũng không chút khách khí đè cổ Tư Vinh.
Làn da bóng loáng tinh tế bị Mộc Nhan nắm chặt trong lòng bàn tay, cậu lại cảm thấy thập phần an tâm.
Bị Mộc Nhan bắt được mạch máu, Tư Vinh khó chịu giãy giụa.
Khí phổi Tư Vinh đều nóng lên, sắc mặt của hắn đỏ lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, trong âm thanh trầm thấp mang theo một tia uy hϊếp.
Khi đếm tới 3, nếu còn khiêu chiến giới hạn của tôi, tôi dám cam đoan cậu ở Kinh Thị không còn đường sống.”
Ngón tay Mộc Nhan nới lỏng, cậu chỉ muốn giáo huấn vai ác một chút.
Nhưng giây tiếp theo, hơi thở nguy hiểm đánh úp lên người Mộc Thanh.
“Ngoan, buông ta người anh em!”
Bóng đen xuyên qua đám người, một cơn gió sắc bén xẹt qua gương mặt Mộc Nhan.
Mộc Nhan lắc mình một cái, khó khăn lắm mới tránh khỏi nắm tay người nọ.
Nhìn thiếu niên cắt đầu đinh trước mặt, Mộc Nhan tìm thân phận người này trong cốt truyện.
Tô Hàng, kiêm bạn bè tốt nhất của Tư Vinh, người này làm gì cũng không xong, chỉ giỏi đổ thêm dầu vào lửa.
Tư Vinh điên cuồng trả thù nữ chủ Cố Tiêu Tiêu, một phần nguyên nhân chính là nhờ quân sư quạt mo ra chủ ý.
Đúng lúc Cố Tiêu Tiêu đi theo giáo viên vào lớp, nhìn thấy một màn này.
Sắc mặt thiếu niên đỏ lên bị Mộc Nhan đè trên bàn, tư thế hai người ái muội.
Mà trong lớp còn có Tô Hàng đang cùng Mộc Nhan giằng co.
Cố Tiêu Tiêu sững sờ tại chỗ.
Giáo viên bên cạnh là Vương Chấn Hà, thấy một màn này sợ tới mức chân mềm nhũn.
Giáo viên ở trong lòng kêu thảm: “Mộc Nhan có mắt không tròng, dám trêu chọc hai vị tổ tông sống!”
Vương Chấn Hà bước nhanh tới, đẩy đám học sinh đang vây xem, lạnh lùng nói: “Mộc Nhan, buông tay ra! Ai cho trò lá gan chọc Tư Vinh!”
Trên mặt Vương Chấn Hà sợ hãi chảy ra mồ hôi.
Một giáo viên bình thường như Vương Chấn Hà không dám trêu chọc đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu, huống chi đây là Tư Vinh và Tô Hàng, hai vị đứng đầu.
Mộc Nhan cũng không muốn làm khó Tư Vinh, chỉ là muốn cho hắn giáo huấn, Vương Chấn Hà đã đến, câu buông Tư Vinh ra.
Tư Vinh thoát khỏi giam cầm, trong nháy mắt quay người nện một quyền trên mặt Mộc Nhan.
Hắn dùng toàn lực, nháy mắt khoang miệng Mộc Nhan tràn ngập vị rỉ sắt.
Trong con ngươi lạnh băng của Tư Vinh tràn đầy tức giận, giọng nói lạnh lẽo: “Có phải đầu óc có vấn đề?”. Nhớ lại động tác Mộc Nhan vừa rồi, cảm giác khuất nhục trong lòng dần bao phủ.
Ngón tay lau máu tươi khóe miệng, Mộc Nhan nhìn chằm chằm Tư Vinh nói: “Đương nhiên không có, chỉ thấy cậu kiêu ngạo như vậy, khiến tôi khó chịu thôi.”
Hệ thống như muốn hỏng: “001, lần trước gặp sự cố khiến đầu óc hỏng rồi hả?”
Tư Vinh: “......”
Không rõ ý Mộc Nhan, hắn thầm mắng một câu bệnh tâm thần rồi xoay người đi ra phòng học.
Tô Hàng thấy thế cũng đi theo.
Hai người rời đi cũng không khiến Vương Chấn Hà bất mãn.
Sau khi người rời đi hết, Vương Chấn Hà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vương Chấn Hà nhìn Mộc Nhan, trong ánh mắt mang theo vài phần khiển trách: “Mộc Nhan, cha trò dùng tiền nhét vào trường học không phải để trò đến gây chuyện sự sinh sự!
Nếu còn cư xử không đàng hoàng, bằng tốt nghiệp chưa chắc đã tới tay.”
Hiện tại Mộc Nhan rất ngoan ngoãn, cúi đầu an tĩnh nghe Vương Chấn Hà dạy bảo.
Hệ thống âm thầm tặc lưỡi: “001, không tồi.”
Mộc Nhan: “Vẫn là mày dạy hảo.”
Thấy Mộc Nhan nhận sai, Vương Chấn Hà không đành lòng tiếp tục mắng.
Vương Chấn Hà thở dài một hơi: “A! Không phải thầy mắng trò, có đôi khi phải biết rõ vị trí của mình.”
Nói xong Vương Chấn Hà chỉ vào vị trí Mộc Nhan: “Về sau không cần ngồi cùng chỗ với Tư Vinh! Tận lực tránh, biết chưa?”
Nhìn Mộc Nhan gật gật đầu, Vương Chấn Hà mới than nhẹ một tiếng.
“Ngày ngày chỉ biết gây phiền toái!”
Sau đó thầy giáo xoay người tới bục giảng.
Nhìn đến Cố Tiêu Tiêu, trên mặt Vương Chấn Hà cong lên ý cười.
“Mọi người chú ý, hôm nay Cố Tiêu Tiêu chuyển tới ban 1, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào!”
Lúc này, các bạn học mới phát hiện một nữ sinh xa lạ đứng trên bục giảng.
Đột nhiên bị nhiều người nhìn chăm chú, Cố Tiêu Tiêu cũng không có co rúm.
Cố Tiêu Tiêu lướt qua đám người, đi tới bên cạnh Vương Chấn Hà.