Lúc Chu Phùng Di chuẩn bị đứng dậy, tôi đưa tay túm lấy cà vạt của hắn, kéo hắn tới gần tôi.
Đuôi mắt thoáng nhìn thấy Đường Nguyệt Như siết chặt nắm tay, tôi nở nụ cười.
Tôi hỏi Chu Phùng Di: "Lúc đi học, tuy rằng chúng ta không cùng lớp, nhưng anh hẳn là phải biết chứ, Đường Nguyệt Như bắt nạt tôi như thế nào?"
"Chúng ta cũng có thể không ly hôn, nhưng tôi muốn anh đem toàn bộ tiền trả nợ cho cô ta, lấy hết lại."
"Hiện tại, để cô ta cút khỏi đây đi."
Đường Nguyệt Như vừa khóc vừa nói: "Phùng Di, ai cũng có lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, không phải sao? Huống hồ anh cũng biết, em chỉ đùa với chị Ấu Vi thôi mà."
"Nếu chị ấy tức giận, em xin lỗi chị ấy, được không?"
Cô ta quỳ xuống cầu xin: "Chị Ấu Vi, em chỉ có Phùng Di thôi, xin chị đừng cướp anh ấy đi, được không?"
"Phùng Di, những người đòi nợ kia đáng sợ biết bao, anh đã từng gặp rồi, nếu anh thật sự không cần em nữa, nếu anh muốn lấy lại số tiền đó, em có thể sẽ bị bọn họ..."
Chu Phùng Di nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, do dự thật lâu, vẫn nói một câu: "Thực xin lỗi."
Khi phải lựa chọn hắn vẫn vĩnh viễn nghiêng về phía Đường Nguyệt Như.
Tôi mỉa mai hắn: "Vậy anh vừa mới ở trước mặt tôi, giả bộ thâm tình cái gì?"
"Anh không cần xin lỗi, vốn dĩ tôi cũng là đùa anh thôi."
"Chu Phùng Di, anh yêu ai, mắc mớ gì tới tôi?"
Hắn đến gần Đường Nguyệt Như, chậm rãi ôm cô ta vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Ngoan, không sợ, đều là anh không tốt, trách anh nói lung tung."
"Ta không cần ai, cũng sẽ không không cần em, anh cam đoan."
Đường Nguyệt Như đánh vào bả vai hắn, khóc đến ủy khuất, lại ôm chặt cổ hắn, không dám buông tay.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô ta, trong lòng tôi thật sự rất sảng khoái.
Ngày tôi và Chu Phùng Di ly hôn, Đường Nguyệt Như cũng đi theo.
Cô ta nắm chặt tay Chu Phùng Di, sợ tôi rót chút canh mê hồn cho Chu Phùng Di, liền bị câu dẫn đi.
Lúc lấy được giấy chứng nhận ly hôn, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Thừa dịp Chu Phùng Di đi lấy xe, lại tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.
"Thừa dịp chúng tôi giận dỗi, cô làm Chu phu nhân ba năm, coi như là tôi thưởng cho cô đi."
"Tống Ấu Vi, cô nhớ kỹ, cô vĩnh viễn là con q.u.ỷ n.g.h.è.o do con q.u.ỷ già n.g.h.è.o sinh ra."
"Về sau, cẩn thận một chút đi, chờ tôi đến chơi c.h.ế.t cô."
Tôi đưa tay kéo tóc cô ta, cô ta đau đớn kêu to.
Tôi cười tủm tỉm thì thầm với cô ta: "Đường Nguyệt Như, trong tay tôi, có chứng cứ cô g.i.ế.t người."
Sắc mặt cô ta trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.
Tôi hài lòng nhìn cô ta chằm chằm, tiếp tục nói: "Bất quá cô yên tâm, tôi không có ác độc như cô."
"Tôi không muốn cô c.h.ế.t, tôi chỉ muốn cô sống không bằng c.h.ế.t."
Sau khi chúng tôi tuyên bố ly hôn, mũ nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân của Chu Phùng Di hoàn toàn không cởi ra được.
Hắn không quan tâm.
Hắn là nam minh tinh, lại là ảnh đế, loại gièm pha này đối với hắn mà nói, thật sự không ảnh hưởng lớn lắm.
Sẽ luôn có người lựa chọn tha thứ cho hắn.
Hắn bắt đầu mang theo Đường Nguyệt Như ra vào các sự kiện công khai, vì cô ta mà đưa ra thông tin tẩy trắng, mở đường cho cô ta làm diễn viên.
Chu Phùng Di có tiền có quyền, chút chuyện nhỏ này, rất nhanh đã làm xong.
Lúc chúng tôi gặp lại, Đường Nguyệt Như đã quay xong một bộ phim điện ảnh với kinh phí lớn, cao ngạo tái xuất.
Đêm nay là sinh nhật của tiền bối, mời tôi nên tôi không thể không đến.
Vừa tới cửa phòng tiệc, liền thấy Đường Nguyệt Như kéo Chu Phùng Di chào hỏi tôi.
"Chị Ấu Vi, đã lâu không gặp."
"Nghe nói gần đây chị quay một bộ phim đề tài nhỏ, có phải gặp khó khăn gì rồi không, sao tài nguyên lại giảm nhiều như vậy?"
Ở trước mặt Chu Phùng Di, Đường Nguyệt Như luôn giả bộ rất nhu thuận.
Cô ta cũng đã quên, tôi nói sẽ làm cho cô ta sống không bằng c.h.ế.t.
Có lẽ, cô ta thấy lâu như vậy vẫn không có việc gì, cho rằng tôi chỉ là hù dọa cô ta mà thôi.
Chị Dương ghét bỏ nói cô ta: "Cô Đường, không biết gì thì đừng nói lung tung."
"Đề tài nhỏ không đồng nghĩa với việc tài nguyên bị giảm, đạo diễn người ta từng đoạt giải thưởng lớn quốc tế, cô nói lời này là xúc phạm người khác rồi."
Vẻ mặt Đường Nguyệt Như thay đổi, lại cười.
Cô ta nhẹ nhàng dựa vào cánh tay Chu Phùng Di, làm nũng nói: "Đắc tội với người khác cũng không sao, dù sao em cũng có chồng chống lưng cho rồi."
"Bọn em trước giờ chính là như vậy, em gặp rắc rối, chỉ cần có anh ấy ở đây, em cái gì cũng không sợ."
Tôi lười để ý đến cô ta, gửi tiền mừng xong, ký tên, chuẩn bị rời đi.
Đường Nguyệt Như đột nhiên gọi tôi lại, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời.
"Chị Ấu Vi, quên nói với chị, tháng mười em kết hôn với Phùng Di, hy vọng chị có thể tới."
Chu Phùng Di nhíu mày, nhàn nhạt liếc cô ta một cái.
Ai cũng không nghĩ tới, tôi sẽ dừng bước, nhìn tấm thiệp mời màu hồng nhạt kia, mỉm cười nhận lấy.
Tôi cùng Đường Nguyệt Như nói chuyện một lát.
"Công tác bảo mật của hai người làm cũng đủ tốt, tôi chưa từng nghe nói qua."
"Không giống tôi lúc đó, chồng cô nhất định phải phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, hận không thể để cho toàn thế giới biết chúng tôi kết hôn."
"Thật sự rất phiền nha."
Mắt thấy vẻ mặt Đường Nguyệt Như thay đổi, tôi nhấc chân rời đi, xoay người ném thiệp mời vào thùng rác.
Chu Phùng Di tiên sinh, Đường Nguyệt Như tiểu thư.
Tôi hy vọng hai người sẽ có một đám cưới mà hai người sẽ không bao giờ quên.