Cả thế giới đều biết, Chu Phùng Di cưới tôi, là vì để cho Đường Nguyệt Như ghen.
Bọn họ trước khi chúng tôi kết hôn ầm ĩ chia tay, Đường Nguyệt Như giận dỗi xuất ngoại.
Chu Phùng Di không muốn nuông chiều cô ta, xoay người cưới tôi.
Tôi mặc chiếc váy cưới không thuộc về mình và kết hôn với người đàn ông không yêu tôi.
Tất cả mọi người đều nói, chờ Đường Nguyệt Như trở về, Chu Phùng Di sẽ vứt bỏ tôi.
Nhưng kết hôn năm thứ ba, Chu Phùng Di hình như bắt đầu thích tôi.
Hắn sẽ làm bữa sáng cho tôi, sẽ dỗ tôi dậy, sẽ hôn môi tôi khi tôi làm nũng.
Thời điểm ngọt ngào nhất, chúng tôi liều c.h.ế.t triền miên.
Trong đêm tối, hắn thấp giọng dụ dỗ tôi: "Bé ngoan, sinh cho anh một đứa bé, phải ngoan như em."
Chúng tôi giống như một cặp vợ chồng son bình thường.
Cho đến ngày tôi thực sự mang thai.
Còn chưa kịp nói cho Chu Phùng Di, Đường Nguyệt Như đã trở lại.
Ngày đó, họ làm lành.
Ngày Đường Nguyệt Như về nước, là ngày họp lớp của bọn họ.
Nghe nói nhà cô ta phá sản, đi khắp nơi tìm người để vay tiền.
Lúc Chu Phùng Di dắt tôi vào phòng bao, thấy một người đàn ông có tiền đang rót r.ư.ợ.u cho Đường Nguyệt Như.
Nói uống một ly, liền cho mượn cô ta mười vạn.
Đường Nguyệt Như sặc đến nước mắt chảy ròng, vẫn gượng cười, tất cả đều uống cạn.
Khi cô ta nhìn thấy Chu Phùng Di đến, đột nhiên liền luống cuống, có lẽ là cảm thấy xấu hổ, đột nhiên cúi đầu.
Có người ồn ào nói: "Nguyệt Như, nếu cô thiếu tiền, thì cầu xin Chu đại ảnh đế đi."
"Dựa vào tình cảm trước kia của hai người, cô cùng cậu ấy lên giường lăn hai vòng, cậu ấy thế nào cũng không thể bạc đãi cô."
Chu Phùng Di lạnh lùng liếc qua, chậm rãi mở miệng: "Đừng làm tôi ghê tởm."
Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, tựa vào vai tôi, nói tiếp: "Ai chọc giận vợ tôi thì câm miệng cút đi cho tôi."
Tất cả mọi người đều cười, lần lượt gọi tôi là chị dâu, nói thật hâm mộ tôi vì Chu Phùng Di yêu thương tôi như vậy.
Nhưng không ai biết, nếu như không phải Đường Nguyệt Như đột nhiên xuất hiện, Chu Phùng Di hôm nay căn bản sẽ không đến.
Đường Nguyệt Như trừng mắt nhìn tôi, gắt gao cắn môi, nén nước mắt.
Người đàn ông vừa mới rót rượu cho cô ta, đặt tay lên vai cô ta xoa xoa.
Hỏi cô ta: "Làm sao bây giờ, hình như Chu đại ảnh đế không cần cô nữa."
"Bất quá không có việc gì, cậu ấy không cần, tôi muốn."
"Nếu cô nguyện ý cởi sạch, ở trên giường hầu hạ tôi cao hứng, tôi liền cho cô chút tiền tiêu vặt, thế nào?"
Chu Phùng Di nghiền nát điếu thuốc trong tay, trong lòng không thoải mái, sắc mặt cũng trở nên lạnh như băng.
Hắn vẫn đau lòng.
Đường Nguyệt Như nén nước mắt, giương mắt nhìn Chu Phùng Di.
Cô ta nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn."
"Đời này, tôi chỉ yêu một người, cho dù anh ấy không cần tôi, tôi cũng sẽ không để người khác chạm vào."
Tay Chu Phùng Di đột nhiên dùng sức, véo tôi một cái.
Người đàn ông bị làm mất mặt, cười cười, mắng Đường Nguyệt Như biết tốt xấu.
"Cô cho rằng cô là loại phụ nữ trong trắng lắm sao? M.ẹ nó, cho cô mặt mũi cô không cần, ông đây hôm nay liền ngủ với cô."
Hắn túm lấy Đường Nguyệt Như đi ra ngoài, Đường Nguyệt Như uống nhiều rượu, mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn, nửa đẩy nửa đẩy giãy dụa.
Ánh mắt Chu Phùng Di nhìn chằm chằm Đường Nguyệt Như.
Tôi nhìn ra được, hắn có thể vì cô ta mà sẵn sàng g.i.ế.t người.
Hắn tiến lên vài bước, một cước đá ngã người đàn ông đang ôm Đường Nguyệt Như.
Hắn ấn người xuống đất đánh.
Hai mắt đỏ ngầu, hung tợn mắng: "Con mẹ nó mày còn dám chạm vào Đường Nguyệt Như, tao sẽ chặt cái bàn tay dơ bẩn của mày!"
Hiện trường bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Có người đang ghi hình, tôi vội vàng túm lấy tay áo Chu Phùng Di, muốn hắn dừng tay.
Hắn quay đầu lại, lạnh lùng hỏi tôi: "Đến phiên cô tới quản tôi?"
Tôi ngẩn người, nhẹ nhàng buông tay ra.
Đường Nguyệt Như nhào tới ôm lấy hắn, khóc nói: "Chu Phùng Di, anh đừng vì em mà đánh nhau, anh bị thương, em sẽ đau lòng lắm."
"Em vừa rồi rất sợ, sợ anh sẽ thật sự không cần em nữa..."
Chu Phùng Di không đẩy cô ta ra.
Hắn đem cô ta ôm vào trong ngực mà bảo vệ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn, hắn mang Đường Nguyệt Như đi.
Bỏ tôi lại.