Thế Mà Động Lòng

Chương 1

Người xui xẻo uống nước nguội cũng giắt răng, còn tôi đi bộ trên mặt đất bằng phẳng ở trường cũng bị ngã, ngã mất trí nhớ.

(*) Giắt răng là khi ăn đồ bị mắc kẹt thức ăn vào kẽ răng

(*)Uống nước nguội cũng giắt răng_hát lượng thủy đô tắc nha (喝凉水都塞牙): nước thì không thể giắt vào răng được, vì vậy đây là cách nói ví von ám chỉ sự xui xẻo, đen đủi.

Chứng mất trí nhớ này của tôi còn có chút kỳ lạ, chỉ quên duy nhất một người.

Hứa Châu.

Hứa Dao tới tìm tôi mật báo: "Hứa Châu cầm vé xem phim đi ra ngoài, tớ cảm thấy có gì đó bất thường, chúng ta đi theo dõi anh ấy đi."

Cái đầu quấn băng vải của tôi chậm rãi đánh ra ba dấu chấm hỏi ???

"Hứa Châu là ai? Tại sao phải theo dõi anh ấy?"

"Cậu ngã đến ngốc rồi hả? Hứa Châu là anh trai tớ mà."

Tôi vẫn có chút mơ hồ: "Vậy thì sao lại theo dõi anh ấy? Anh ấy là con riêng của ba cậu hả?"

Hứa Dao bị tôi hỏi ngây ngẩn cả người: "Ha? Xem ra cậu thật sự ngã đến ngốc rồi."

Ngay sau đó tôi từ trong miệng Hứa Dao nghe được một câu chuyện của một cô gái kiên cường, nhất kiến chung tình sau đó kiên trì, dũng cảm theo đuổi tình yêu.

Được rồi, thật ra là một câu chuyện liếʍ cẩu, siêng năng liếʍ nam thần ngày này qua ngày khác.

Sau biết bao nhiêu lần tỏ tình, cũng chỉ có thể nghe được một câu trả lời kiên định: "Anh chỉ coi em là em gái."

"Không phải chứ, một cô gái xinh đẹp, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn như mình mà cũng không theo đuổi được anh ấy?"

Hứa Dao nhìn tôi chằm chằm ánh mắt chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như vậy.

Tôi bại trận trước, che đi sự lúng túng ho nhẹ hai tiếng.

"Được rồi, chúng ta đi xem xem anh cậu tìm được tiên nữ nào rồi."

Sẵn tiện nhìn xem Hứa Châu rốt cuộc đẹp tới mức nào, có thể khiến một người xinh đẹp như hoa như tôi nhớ mãi không quên hắn.

Tôi đội một cái mũ, trốn ba mẹ lẻn ra cửa.

Sau đó tôi và Hứa Dao đến cửa rạp chiếu phim, mặt đối mặt nhìn nhau.

"Anh ấy xem phim nào?"

"Tớ không biết."

"..."

"Vậy cậu biết cái gì?"

"..."

Sau đó hai chúng tôi đành phải ôm cây đợi thỏ trước cửa rạp chiếu phim.

Không đợi được Hứa Châu, nhưng đợi được Tần Hàng, lớp trưởng của Hứa Châu.

"Hai đứa đang đợi Hứa Châu đi, cậu ấy ở đằng sau kìa."

Hứa Dao nhích lại gần nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng, anh có thấy anh em hẹn hò với ai không?"

"Hẹn hò? Không có, hôm nay khoa tụi anh tổ chức hoạt động xem phim "Tôi và Tổ quốc tôi" được cộng thêm điểm học phần."

"..."

Chờ Tần Hàng đi rồi, tôi than thở: "Hứa Dao ơi Hứa Dao, cậu đúng là không đáng tin chút nào."

Tôi có chút hiểu được vì sao tiên nữ như tôi lại không thể theo đuổi được Hứa Châu rồi.

Tôi yên lặng mở wechat ra sửa lại biệt danh đã lưu của Hứa Dao.

Đồng đội heo ngàn năm có một Dao.

"Hứa Dao? Khương Tầm? Sao hai đứa lại ở đây?"

"Anh, tụi em..."

Tôi lập tức ngẩng đầu lên muốn nhìn chính chủ.

Áo da, quần bó sát, giày lười, đủ bộ ba lúa nhất hành tinh.

Tôi câm nín, hình mẫu bạn trai trước kia của tôi có chút dị.

Đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh vỗ vỗ bả vai tôi: "Nhìn cái gì vậy? Khương Tầm."

Tôi quay đầu nhìn sang, là một anh chàng đẹp trai mắt một mí rất hợp gu thẫm mỹ của tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng hỏi: "Hứa Châu?"

Anh chàng đẹp trai mắt một mí cau mày: "Không nhận ra anh?"

Hứa Dao chu đáo giải thích: "Khương Tầm bị ngã mất trí nhớ, chỉ quên một mình anh."

Đột nhiên một cơn gió thổi bay mũ tôi.

Hứa Dao chạy đi nhặt mũ cho tôi.

Tôi mang băng vải trên trán lúng túng đứng im tại chỗ.

Hứa Chu ánh mắt không khách khí nhìn chằm chằm vào trán tôi: "Ngã thật?"

Tôi ngây ngốc trả lời: "A, vâng."

"Mất trí nhớ chỉ quên một mình anh?"

"Đúng vậy."

"Ngã sao không ở nhà nghỉ ngơi, ra ngoài làm gì."

Đối diện với ánh mắt như có lực xuyên thấu của Hứa Châu, tôi nuốt nước miếng: "Trong nhà ngột ngạt, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."

Hứa Chu cười nhạo một tiếng: "Hít thở không khí cũng xa quá nhỉ."

"..."

"Khương Tầm, mặc kệ em quên thật hay quên giả, anh thật sự chỉ coi em là em gái."

Giọng điệu hắn có chút bất đắc dĩ.

Tôi đột nhiên nhớ tới, lúc Hứa Dao nhắc tới Hứa Châu, nói ngày lễ ngày tết hắn đều phát cho cậu ấy bao lì xì lớn.

Nghĩ tới đây, tôi có chút kích động kêu: "Anh."

Hứa Chu ngạc nhiên, buột miệng đáp: "Em (gái)."

Hai chúng tôi nghiêm túc diễn một cảnh nhận người thân.

Cuối cùng tôi vui sướиɠ nhận lấy bao lì xì lớn tám ngàn tám của Hứa Châu cho sau khi nhận anh trai.

Cần gì đàn ông chứ? Vẫn là nhận anh trai tốt hơn nhiều.

Trên đường về nhà, tôi vỗ vai Hứa Dao: "Từ nay về sau, hai chúng ta chính là chị em ruột khác cha khác mẹ."

Hứa Dao vẻ mặt có chút cảm động, chờ mong hỏi: "Sao đột nhiên cậu nói như vậy?"

"Bởi vì sau này Hứa Châu chính là anh ruột của tớ."

Hứa Dao khϊếp sợ.

Cậu ấy im lặng một chút rồi do dự mở miệng: "Là ba tớ và mẹ cậu hay là mẹ tớ và ba cậu, nói đi, tớ có thể chống đỡ được."

Tôi lập tức bị hỏi đến ng.u người.

Vẻ mặt Hứa Dao bi tráng: "Chẳng lẽ...... ba tớ và ba cậu?"

Tôi nhất thời không khỏi hoài nghi rốt cuộc là tôi bị ngã mất trí, hay là Hứa Dao nữa.

Tôi đành phải nói với cậu ấy.

Tôi là bị sự hào phóng của Hứa Châu lây chuyển.

Quyết định không theo đuổi hắn nữa, nhận hắn làm anh trai, ôm chặt đùi hắn.