Chu Cảnh Trí năm nay đã bốn mươi hai tuổi. Trước đây làm công nhân tại một nhà máy, công việc kéo dài suốt hơn hai mươi năm. Nhưng vài năm trước, kinh tế khó khăn, nhà máy phá sản, tất cả công nhân đều thất nghiệp. Trình độ học vấn thấp, lại không có kỹ năng đặc biệt, Chu Cảnh Trí liên tục bị từ chối khi đi tìm việc, để mưu sinh, ông ta buộc phải suy nghĩ cách tự mình kiếm tiền.
Sau khi suy đi tính lại, ông ta quyết định khởi nghiệp bằng việc bán bánh trứng kẹp, dù là dự án nhỏ nhưng lại khá sinh lời. Một tháng làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, thu nhập của ông ta gần chạm ngưỡng mười nghìn, có tháng tốt thì thu nhập hai ba mươi nghìn.
Chu Cảnh Trí đã làm việc tại nhà máy nhiều năm, thường xuyên tăng ca nhưng chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy! Lúc ấy ông ta vui mừng khôn xiết. Tự mình kinh doanh tuy vất vả, mệt mỏi nhưng nghĩ đến thu nhập hàng tháng, ông ta cảm thấy tràn đầy năng lượng!
Tuy nhiên, mỗi ngành nghề đều có giới hạn. Đặc biệt là với người kinh doanh cá thể như ông ta, sản phẩm không có nhiều giá trị kỹ thuật, rất dễ bị người khác bắt chước. Vì vậy, dù kiếm được nhiều tiền nhưng Chu Cảnh Trí luôn có cảm giác lo lắng.
Sau đó, ông ta nghĩ ra một ý tưởng - nơi nào đông khách, ông ta sẽ đặt quầy hàng ở đó! Thế là ông ta thường xuyên thay đổi vị trí, luôn di chuyển đến những nơi kinh doanh sầm uất nhất. Nhờ đó, khách hàng cũ không bị lạc chỗ, khách hàng mới cũng nhiều.
Người ta nói sau lưng ông ta làm như vậy là thiếu đạo đức, hoặc lo ngại việc di chuyển thường xuyên sẽ mất khách hàng trung thành, nhưng Chu Cảnh Trí đều phớt lờ. Đất không có ghi tên, chỗ bán hàng không phải của ai, ai đến trước thì được. Ông ta thậm chí còn lấy ví dụ "chim dậy sớm thì có sâu ăn" và "cần cù làm giàu" để chứng minh rằng việc mình làm không có gì sai.
Còn về việc di chuyển thường xuyên sẽ mất khách hàng . . . Chu Cảnh Trí không tin điều đó. Khi mới khởi nghiệp, công việc kinh doanh của ông ta rất ế ẩm, không tài nào phát triển. Một ngày nọ, ông ta vô tình chiếm chỗ của người khác, kinh doanh đột nhiên khởi sắc. Trong hai năm sau đó, ông ta thường xuyên thay đổi vị trí, kinh doanh ổn định và chậm rãi tăng trưởng, không thấy có hậu quả gì. Vì vậy, ông ta tin rằng để kinh doanh tốt, phong thủy phải tốt. Theo cách hiện tại mà tiếp tục kiên trì, sự nghiệp tương lai nhất định sẽ ngày càng phát triển.
Trong khi đang suy nghĩ, một cô gái tóc dài vội vàng đi về phía ông ta.
Chu Cảnh Trí mặt rạng rỡ, nhiệt tình chào hỏi: "Chào cô gái, có muốn ăn bánh trứng kẹp không?"
Cô gái tóc dài ngạc nhiên rồi nhìn xung quanh, nghĩ rằng mình đã đi nhầm chỗ.
"Không nhầm mà . . ." Cô gái tóc dài lẩm bẩm, sau đó hít một hơi. Tiếp theo, mắt cô ấy sáng lên, tự mình đi về hướng nào đó, đồng thời không kìm được lên tiếng phàn nàn: "Sao cô lại đổi chỗ? Suýt nữa thì không tìm thấy cô rồi. May mà mùi tôm hùm đất thơm nồng, nhờ mùi đó mới tìm được."
Chủ quán bị Chu Cảnh Trí chiếm chỗ cười cười, đáp lời lấp lửng: "Hôm nay đến trễ, nhưng chỗ này cũng tương đối mà."
Chu Cảnh Trí quay mặt đi không muốn để ý nhưng cuộc đối thoại bên cạnh lại rõ ràng truyền đến.
"Muốn ăn gì?"
"Một cân tôm hùm đất, mang đi."
"Cô mấy ngày không đến nên không biết tình hình hiện tại, giờ không cho phép mang đi, chỉ được ăn tại chỗ."
"Tại sao?"
"Đừng nhắc nữa. Có một người ăn liền năm cân tôm hùm đất, trực tiếp phải nhập viện. Tôi đã nói với anh ta mỗi ngày đừng ăn quá nhiều, một cân là vừa, nhưng anh ta không nghe. Khi vào viện lại khăng khăng rằng tôm hùm đất có vấn đề nên mới nhập viện. Tôi đã đủ mệt mỏi với người này rồi, không muốn gặp thêm người thứ hai nữa."
"Nghe khổ nhỉ . . . Thôi được, vậy ăn tại đây."
"Có muốn thêm sủi cảo tôm không?"
"Không đủ tiền . . . Ngày nào cũng tôm hùm đất với sủi cảo tôm, sớm muộn gì cũng phá sản . . . Tôi chỉ cần tôm hùm đất."
"Được rồi, một cân tôm hùm đất, đợi chút."
"Ôi, ngửi mùi này cuối cùng cũng thấy mình sống lại. Mấy ngày trước để tiết kiệm tiền, tôi định tự làm sủi cảo tôm và tôm hùm đất ở nhà. Dù đã quen với việc tiêu xài nhưng trong lòng vẫn có tinh thần tiết kiệm. Ai ngờ mua nguyên liệu về làm, ăn vào chẳng ra gì, như nhai sáp. Tôi phục rồi, sau này không dám thử làm nữa."
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Công thức gia truyền, bí quyết độc quyền."
"Giờ thì tôi tin rồi, đồ ngon đến không tưởng! Thật ra dù luôn kêu không có tiền nhưng ăn vào cảm thấy rất xứng đáng, không đắt chút nào."
Chu Cảnh Trí mím chặt môi, không nói lời nào. Dù nghĩ thế nào ông ta cũng không hiểu, tại sao tôm hùm đất giá bảy mươi tệ một cân lại có nhiều người mê mẩn đến vậy? Những người này nghĩ gì trong đầu? Bảy mươi tệ, đủ để mua hơn chục chiếc bánh trứng kẹp đầy đủ nguyên liệu rồi!
Nhưng trấn tĩnh lại, ông ta vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, nghĩ rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
Cuộc trò chuyện bên cạnh vẫn tiếp tục.
"Cô vừa tan ca à?"
"Đúng vậy, công việc đã xong."
"Không phải làm thêm giờ?"
"Cuối tháng, cuối quý thì bận, còn lại là tan ca bình thường. Nhưng từ khi ăn ở chỗ cô, tôi lại tiếc không được làm thêm giờ. Không có làm thêm giờ thì không có tiền làm thêm, không có tiền làm thêm thì không ăn được đồ ngon, nghĩ thấy tiếc quá."
"Sếp của các cô chắc cảm ơn tôi nhiều lắm . . ."
"Chứ sao nữa? Nhân viên ai cũng nghĩ đến việc tiêu tiền, lương hàng tháng không tiết kiệm được bao nhiêu, người thì không bỏ đi được! Cũng giống như có khoản vay mua nhà, mua xe vậy." Dừng lại, cô gái tóc dài tiếp tục: "Bà chủ, trước đây có thể mang đi, chỗ nhỏ không sao. Giờ chỉ cho ăn tại chỗ, chỗ ngồi này không đủ đâu."
"Chấp nhận ăn tạm thôi. Thật sự không đủ tôi sang bên cạnh mượn thêm hai cái ghế. Nếu không được thì chỉ có thể đứng ăn thôi . . . Thực ra tôi cũng không muốn thay đổi quy định, nhưng không còn cách nào khác. Nếu có thêm vài người không kiềm chế được miệng mà nhập viện, tôi không kinh doanh được nữa." Chủ quán càu nhàu: "Cho tôi một tháng, tôi có thể thuê cửa hàng, mọi người ăn tại chỗ cũng tiện. Ai ngờ mọi việc xảy ra đột ngột thế này, không có thời gian chuẩn bị."
Một tháng gom đủ tiền thuê cửa hàng? Chu Cảnh Trí cười khẩy, cũng không sợ gió lớn làm lật lưỡi!
Đúng lúc này có khách mới đến. Chu Cảnh Trí không còn nghe cuộc trò chuyện, nhiệt tình chào hỏi: "Muốn mua gì?"
Không ngờ người đó không đi đến trước mặt ông ta mà giữa chừng rẽ sang hướng khác.
Chu Cảnh Trí nổi gân xanh, cảm thấy như bị trúng bùa.
"Một cân tôm hùm đất, một bát sủi cảo tôm, ăn tại đây." Vương Xảo Xảo thành thạo gọi món.
"Đợi chút."
Vương Xảo Xảo tìm đại một cái ghế ngồi xuống, cảm thán: "Tan ca xong liền đi đường vòng đến đây, vì đồ ăn tôi thật liều mạng."
Chốc lát sau, tiếng chủ quán vang lên: "Của cô đây, tôm hùm đất và sủi cảo tôm."
"Cảm ơn." Vương Xảo Xảo ăn uống không chút khách sáo. Ăn được nửa chừng, cô ấy không khỏi nghĩ, ăn tại chỗ cũng có cái lợi, ít nhất không phải nghe mẹ càu nhàu.
Thời gian trôi qua, lòng Chu Cảnh Trí càng lúc càng hoảng hốt. Đã hơn nửa giờ trôi qua kể từ khi ông ta bày hàng nhưng vẫn chưa có khách nào! Trừ khi mới bắt đầu kinh doanh, chưa bao giờ ông ta gặp tình trạng ế ẩm thế này!
Điều khiến ông ta bực bội hơn là quầy hàng bên kia vẫn đông khách như thường. Thậm chí một số khách hàng vốn thuộc về ông ta thấy bên kia đông người và mùi tôm hùm đất thơm phức, cũng kéo qua đó xem thử.
Chu Cảnh Trí muốn giữ chân khách hàng lại, không để họ đi nhưng điều này chỉ là suy nghĩ, không thể thực sự hạn chế tự do của người ta.
Ngay lúc đó, một chiếc xe BMW dừng bên lề đường. Rất nhanh, ba người bước xuống xe, hai nữ một nam, nhìn là biết một gia đình.
Chu Cảnh Trí tròn mắt không tin nổi khi thấy ba người đó cũng đi đến quầy hàng kia để gọi món. Vì chỗ ngồi đã hết, họ phải đứng ăn tôm hùm đất.
Chủ quán nhân từ chủ động nói nếu họ đi ô tô đến thì có thể ăn trong xe.
Cặp vợ chồng gật đầu, vui vẻ mang đồ ăn trở lại xe. Cô gái trẻ thì ở lại, kéo chủ quán lại nói chuyện.
"Bà chủ, cô nhìn xem xung quanh có bao nhiêu người, ghế đâu đủ chỗ ngồi?"
"Tôi cũng không có cách nào, tạm thời không đủ tiền . . ." Chủ quán khổ sở.
Cô gái trẻ trợn mắt, mạnh dạn nói: "Để tôi cho cô mượn tiền trước nhé? Hai mươi vạn đủ không? Nếu không đủ thì tôi có thể đưa thêm."
"A?" Cô tiểu thư giàu có tự đề nghị giúp đỡ khiến chủ quán sững sờ.
Cô gái trẻ nói liến thoắng: "Tôi cũng không sợ cô không trả. Nhìn xem việc kinh doanh của cô tốt thế này, kiếm được tiền chỉ là sớm muộn thôi. Lùi một bước mà nói, dù không kiếm được tiền, cô cũng hoàn toàn có thể trả nợ bằng đồ ăn mà! Gửi đồ ăn cho nhà tôi trong hai ba mươi năm để trả nợ, tôi không có ý kiến gì cả."
“Coi như tôi xin cô, quy định mới là phải ăn tại chỗ, ít nhất cũng phải chuẩn bị cho chỗ ăn uống đàng hoàng một chút. Ngày nào tôi cũng đến đây ăn, ngày nào cũng phải ngồi trên ghế ăn ngoài trời. Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông thì sao? Ngày mưa cũng bất tiện nữa.”
“Đúng rồi, cô có biết chỗ nào cho thuê để mở tiệm ăn không? Nếu không, để tôi giới thiệu cho.”
Chủ quán: “…”
#Khách hàng còn sốt ruột hơn chủ quán#
#Cô chỉ muốn kiếm chút tiền ăn và sinh hoạt nhưng khách hàng lại cảm thấy nếu không làm lớn mạnh thì thật có lỗi với cả thế giới#
#Cô lo cung cấp đồ ăn, còn lại khách hàng sẽ lo hết#
“Vậy thì nhờ cô nhé.” Chủ quán đành đồng ý.
Nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, Chu Cảnh Trí cảm thấy bàng hoàng, nghĩ rằng thế giới này có lẽ đã phát điên rồi.
. . .
Trong viện nghiên cứu, Lưu Văn Đông vội vàng chạy đến chỗ vắng vẻ để nghe điện thoại.
“Ơ, vợ à, là anh đây.” Dù đầu dây bên kia không nhìn thấy, Lưu Văn Đông vẫn vô thức nở nụ cười nịnh nọt.
“À? Tôm hùm đất lần trước à . . .” Lưu Văn Đông mặt mày ỉu xìu, cố gắng giải thích: “Không phải anh không để tâm mà là A Kiệt gặp vấn đề về nguồn hàng, anh cầm tiền mà cũng không mua được.”
“Anh biết rồi, anh biết rồi. Em không có mà ăn thì con chúng ta cũng không có mà ăn, con không đủ dinh dưỡng thì hậu quả rất nghiêm trọng!”
“Ôi vợ à, oan cho anh quá! Làm sao anh có thể giấu đồ ăn, cố tình không cho em được? Nếu mua được anh chắc chắn mang ngay đến trước mặt em, hai tay dâng lên mà.”
Nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng Lưu Văn Đông cắn răng hứa hẹn: “Không phải chỉ là chút đồ ăn tươi sống sao? Em muốn ăn, anh nhất định sẽ tìm cách mang về cho em!”
An ủi một lúc lâu, cuối cùng vợ anh ấy cũng nguôi giận, cúp điện thoại.
Lưu Văn Đông cầm điện thoại trong tay, rất là bất đắc dĩ. Một lát sau, anh gọi cho bạn học cũ.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
“A Kiệt, là mình, Đông Tử đây.” Lưu Văn Đông bóp bóp sống mũi. Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng nghĩ đến vợ, anh ấy quyết định vào thẳng vấn đề: “Lần trước lấy tôm hùm đất từ chỗ cậu, vợ mình ăn xong nhớ mãi.”
“Mình biết cậu đã xích mích với nhà cung cấp, sau này nguồn hàng bị gián đoạn, khó mà hàn gắn lại được. Nếu được, cậu có thể cho mình biết chỗ người đó bày hàng không?”
“Mình cũng không muốn đến đó đâu, biết đâu người ta nhớ ra mình. Nhưng không còn cách nào khác, vợ mình muốn ăn, mình đành phải liều thôi. Cô ấy mới sinh xong, cần phải bồi bổ.”
Dương Vinh Kiệt vừa nghe điện thoại, vừa siết chặt điện thoại. Sao ai cũng như bị mê hoặc, cứ nghĩ cách để tìm nguồn cung cấp tôm hùm đất? Không chỉ Lưu Văn Đông, gần đây họ hàng cũng liên lạc với anh ta, muốn lấy thêm tôm hùm đất để ăn thử.
Hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, Dương Vinh Kiệt mới nói: "Mình đã cho người đi tìm hiểu, giờ không cho mang về nữa, chỉ có thể ăn tại chỗ thôi.”
“A?” Lưu Văn Đông ngớ người. Lại có tiệm ăn không cho mang về? Đúng là mở rộng tầm mắt.
Ngừng một chút, Dương Vinh Kiệt nói tiếp: “Nếu vợ cậu muốn ăn, chắc phải tự đến đó, mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
“Được.” Lưu Văn Đông nhanh chóng đáp. Kệ đi! Có địa chỉ thì ít nhất cũng có thể báo cáo với vợ rồi.
Cúp điện thoại, Dương Vinh Kiệt nhìn chằm chằm vào điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc lâu sau, anh ta đập mạnh điện thoại xuống đất, vẻ mặt u ám.
Sau khi huỷ hợp tác, đối phương làm ăn phát đạt còn khách sạn của anh ta thì ngày càng ế ẩm, điều này làm anh ta không thể chấp nhận được.
Bất chợt, Dương Vinh Kiệt nhớ ra một chuyện, nhíu mày, lẩm bẩm: “Không đúng . . . Nếu cô ta là nhà cung cấp, vậy cô ta nuôi tôm hùm đất ở đâu? Trước đây cử người theo dõi thấy cô ta suốt ngày ở nhà, cũng không tiếp xúc với ai, vậy nguyên liệu lấy từ đâu ra? Chỉ thuê một chỗ nhỏ như vậy, không thể nuôi với quy mô lớn được!”
. . .
Con mèo đen trắng nhảy nhẹ nhàng lên nhánh cây, nhìn về phía con người đang bày hàng. Quan sát lâu, nó phát hiện những người khác sẽ đưa ra một tờ giấy màu đỏ để đổi lấy đồ ăn.
Người mà nó chú ý sẽ vui vẻ đưa sủi cảo tôm và tôm hùm đất khi nhận được tờ giấy đỏ, không chút do dự.
Con người đều thích tờ giấy đỏ sao? Mèo đen trắng không khỏi thắc mắc.
Sau khi nhìn thêm một lát, nó nhảy xuống cây, chạy đi tìm đồng bọn để bàn bạc.
Khi mèo đen trắng đến nơi, Chiêu Tài đang nằm trong vườn tắm nắng. Cái bụng lông xù phơi ra, mắt nhắm hờ, trông như một con mèo hạnh phúc!
Con mèo đầu đàn sống nhờ bán nghệ để ăn không hài lòng, vung một cái tát vào đầu đàn em.
“Meo!” Chiêu Tài giật mình, lông dựng đứng, đột nhiên tỉnh táo. Thấy đàn anh, nó lập tức kêu lên nịnh nọt.
“Meo.” Mèo đen trắng ngồi xuống đầy uy nghi, trách mắng đàn em. Cách mà mày nghĩ không có tác dụng! Con người chẳng có phản ứng gì, cũng không thích vuốt ve mèo!
“Meo?” Chiêu Tài ngạc nhiên. Thật sự có con người không thích vuốt mèo sao? Điều này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của nó.
Ngay sau đó, nó kêu meo meo nhẹ nhàng, thử hỏi đàn anh, tại sao không từ bỏ mục tiêu, chọn một người khác nghiện vuốt mèo?
Mày biết gì chứ. Mèo đầu đàn không vui, tìm được một con người không ăn thịt mèo khó lắm đó? So với việc này, không thích vuốt mèo là một khuyết điểm nhỏ có thể bỏ qua.
Sau đó, mèo đầu đàn kiêu ngạo ra lệnh cho đàn em nghĩ cách tiếp cận con người. Điều kiện là không đổi người, chỉ chọn người mà nó đã nhắm tới.
Chiêu Tài nhìn đàn anh đầy ngưỡng mộ, không hổ danh là đàn anh! Thích thách thức độ khó cao! Là đàn em, nó tất nhiên phải hết lòng nghĩ cách giúp đỡ.
“Meo?” Nằm im để người ta vuốt ve?
“Meo.” Cái khác. Mèo đầu đàn có chút không thoải mái, không dám nói thật với đàn em rằng nó bị con người từ chối . . . ngay cả khi nó tự động lại gần, con người cũng không chịu vuốt ve nhiều!
“Meo?” Giả vờ dễ thương? Khiến họ mê mẩn, thần trí mơ hồ?
“Meo.” Cái khác. Mèo đầu đàn mặt đen sì từ chối. Thần trí mơ hồ gì chứ? Người mà nó nhắm tới lúc nào cũng thông minh, tỉnh táo.
Chiêu Tài mím chặt môi, trông hơi không vui. Người mà đàn anh nhắm tới rõ ràng rất khó đối phó, nhưng đàn anh cố chấp không đổi mục tiêu. Phiền phức, rất phiền phức.
Nghĩ một lúc, Chiêu Tài hỏi tại sao nhất định phải tiếp cận con người?
“Meo meo meo.” Mèo đen trắng tự hào trả lời, tất nhiên là để có chỗ ăn chỗ uống!
Bán sức lao động không có tương lai, nó không thể cả đời làm con mèo bán sức, như vậy rất dễ bị xã hội đào thải. Đã thế, dùng mánh khóe gian lận lại không được, tất nhiên chỉ có thể trở thành mèo của đối phương, rồi quang minh chính đại ăn ngon uống tốt trong nhà con người, tiện thể chiếm luôn tài sản của con người!
"Meo meo meo." Chiêu Tài nghiêng đầu hỏi: "Người mà anh nhắm tới khó lừa, sao không lừa người khác? Phần lớn con người đều rất ngốc mà."
"Meo?" Mèo đen trắng ngẩn người.
Chiêu Tài chạy vào nhà, một lát sau ngậm một tờ giấy màu đỏ chạy ra, đặt trước mặt đàn anh giải thích: "Đây là tiền tệ của loài người, tương đương với cá khô của loài mèo, có thể dùng để trao đổi lấy đồ ăn."
Mèo đen trắng tròn xoe mắt, tò mò ngắm nghía tờ giấy đỏ.
Chiêu Tài ưỡn ngực tự hào, nói rằng: "Con người nhận giấy chứ không nhận mèo, mèo cầm đi cũng dùng được! Ví dụ như em, từng dùng tờ giấy để mua cá khô và thức ăn đóng hộp, chủ nhân còn khen em thông minh! An toàn, không rủi ro, sẽ không bị xem là mèo tinh, thích gì cũng mua được!"
Đôi mắt xanh của mèo đen trắng sáng lấp lánh, nó nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.